Thẩm Đông đảo mắt một vòng, vừa nhìn thấy chai dầu mè trên bàn liền gọi Mẹ Thẩm, kéo bà ra khỏi dòng suy nghĩ:
“Mẹ, mẹ và chị hai ra ngoài ăn cơm đi, để con bôi thuốc cho Thẩm Thu.”
Mẹ Thẩm hoàn hồn, có phần lo lắng nói:
“Hay để mẹ làm cho, con ra ngoài ăn cơm với ba đi.”
Trên giường đất, Thẩm Thu mất kiên nhẫn nói vọng ra:
“Mẹ ra ngoài đi, để Thẩm Đông làm cho con là được rồi.”
Nếu để mẹ nhìn thấy dấu tay trên mông nó thì chẳng phải mọi chuyện lộ sạch hay sao?
Hừ, trận đòn này không thể ăn vô ích được. Nó còn đang trông mong “đứa con gái ngốc” kia lo cho nó miếng thịt kìa.
Mẹ Thẩm chỉ biết cười bất đắc dĩ, cho rằng Thẩm Thu ngại cho nên cũng không ép nữa mà quay sang dặn Thẩm Đông:
“Tiểu Đông, lát nữa con giúp Tiểu Thu bôi thuốc, xong thì mang chai dầu về phòng mình, sáng mai bôi thêm lần nữa.”
Thẩm Đông gật đầu:
“Con biết rồi, mẹ.”
Lúc này Mẹ Thẩm mới dìu Thẩm Hạ ra khỏi phòng.
Chờ Thẩm Đông làm xong việc trong phòng đi ra, mẹ cậu ta liền vội vàng gọi:
"Tiểu Đông, mau lại ăn cơm, phần của Tiểu Thu lát nữa để chị cả bưng vào."
Chuyện hầu hạ Thẩm Thu vốn dĩ là việc của Thẩm Hạ. Nhưng hôm nay Thẩm Hạ đang bệnh, lại thêm chuyện tối nay Thẩm Xuân gây rối, khiến mẹ Thẩm không hài lòng với cô ta, nên việc đó liền rơi vào tay Thẩm Xuân.
Hiện tại Thẩm Xuân đang ở trong bếp luộc trứng gà.
Ban đầu cô ta không tình nguyện chút nào, nhưng vừa bước ra cửa đã đụng ngay gương mặt âm trầm của Thẩm Đại Trụ thì sợ đến mức không dám hé răng than vãn câu nào.
Cô ta rón rén vào phòng mẹ lấy ba quả trứng gà, ngoan ngoãn chui vào bếp bắt đầu luộc.
Luộc trứng là vì đơn giản, lại không tốn dầu mỡ.
Khụ, cũng tại nhà nghèo.
Mãi đến khi Thẩm Đại Trụ ăn xong ra bờ sông tắm, Thẩm Xuân mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định chạy đến bên mẹ làm nũng than khổ thì đã bị chặn họng ngay:
"Trứng gà luộc xong chưa? Em mày còn chờ ăn đó."
Thẩm Xuân: "……"
"Mau đi nấu tiếp, cẩn thận cha mày về mà thấy thì không tha cho đâu."
Thẩm Xuân: "……"
Dưới áp lực từ cha, Thẩm Xuân đành ngậm ngùi từ bỏ ý định, cô ta lườm Thẩm Hạ một cái sắc như dao rồi quay đầu lầm lũi trở lại bếp.
Thẩm Đông đáp lời, chạy lon ton lại bàn ăn. Cậu đã đói meo từ lâu, cơm trưa ăn ít ỏi sớm tiêu hóa hết rồi. Dù là hai đứa con trai được cưng nhất nhà nhưng Thẩm Đông và Thẩm Thu mỗi ngày cũng chỉ được ăn no khoảng bảy, tám phần bụng.
Cũng chẳng còn cách nào, thời thế là vậy, khẩu phần từng người trong nhà đều có hạn, nếu không tính toán kỹ từng bữa, sợ là số lương thực phân được chẳng đủ cầm cự đến lần chia tiếp theo.
Người ta nói “nửa đứa con trai cũng ăn hết của cải nhà”, mà nhà họ Thẩm lại có tới hai đứa như vậy.
Hiện tại trong nhà chỉ có bốn người là lao động chính. Thẩm Hạ từ nhỏ đã khỏe, luôn bị xem như lao động trưởng thành, cùng với Thẩm Đại Trụ xuống ruộng đều tính đủ công điểm.