Khóe môi bà cong lên, giọng nói cũng thêm vài phần mềm mại:
“Được được được, mẹ với cha đợi ngày mày hiếu thảo đó.”
Bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp. Trong lòng Thẩm Hạ lén làm một dấu “yeah”. Bước đầu tiên trong công cuộc “công lược bà mẹ tiện nghi” đã thành công. Sau này phải tiếp tục cố gắng thêm nữa.
Công lược bà mẹ tiện nghi, thay đổi vị thế của mình trong cái nhà này, chính là kế sách mà Thẩm Hạ đã suy nghĩ rất kỹ.
Trước khi tìm được lối thoát, cô vẫn phải sống ở cái nhà này. Nhưng cô không muốn như nguyên chủ trước kia, làm trâu làm ngựa, bị sai khiến, bị bắt nạt mà không dám lên tiếng. Cô phải tự mình thay đổi.
Thu phục hai thằng em sinh đôi, công lược cha mẹ tiện nghi, đó là những việc cô phải làm bây giờ.
Không ngờ đâu, vừa ra tay đã xuôi chèo mát mái. Chỉ trong một buổi chiều, không những dọa cho một đứa em sợ ngoan ngoãn, giờ ngay cả mẹ rẻ tiền cũng bắt đầu mềm lòng rồi.
Tự cổ vũ bản thân một cái, Thẩm Hạ uống cạn phần nước đường đỏ còn lại trong bát. Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng Thẩm Xuân gọi ăn cơm. Cô cũng không định nằm thêm nữa, phải ăn cho no cái bụng đã.
Cô gắng gượng ngồi dậy, mặc cho mẹ Thẩm ngăn cản mà xuống giường mang giày, còn nắm tay mẹ mà đi ra ngoài ăn cơm.
Vì trong bếp quá nóng, Thẩm Xuân đã dọn bàn ăn ra ngoài sân.
Vừa mới sắp xếp xong bát đũa, cô quay đầu lại thì thấy mẹ mình đang đỡ Thẩm Hạ yếu ớt bước ra khỏi phòng, cả người cứng đờ lại, trong mắt thoáng hiện lên chút không cam lòng.
Hôm nay Thẩm Hạ thật sự quá bất thường, trước kia cô nào dám bám tay mẹ, còn trò chuyện cười cợt thân mật như thế. Mẹ cũng kỳ lạ nốt, không chỉ cho Thẩm Hạ uống nước đường đỏ, giờ còn cười với cô ta.
Thẩm Xuân còn thấy trong mắt mẹ lóe lên tia... hài lòng?
Hài lòng? Trong lòng Thẩm Xuân lập tức reo chuông cảnh báo, ánh mắt phức tạp liếc về phía Thẩm Hạ. Cô ta rất muốn biết rốt cuộc mẹ và con nhỏ cứng đầu kia đã nói những gì trong phòng.
Cảm xúc của Thẩm Xuân, Thẩm Hạ đã phát hiện ra từ lúc vừa bước ra khỏi cửa. Cô cố tình liếc sang phía chị gái, ánh mắt không cam lòng và đầy nghi hoặc kia, cô đều thu hết vào mắt.
Trong lòng khẽ hừ lạnh một tiếng, chị tưởng chỉ có mình biết làm nũng, giả vờ ngây thơ, nói lời dễ nghe à?
Tôi đây cũng biết, hơn nữa còn giỏi hơn chị gấp mấy lần.
Khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười yếu ớt, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Xuân, cô cất giọng ngại ngùng:
“Chị cả, vất vả cho chị rồi. Đợi em khỏe lại, em sẽ bù đắp.”
Thẩm Xuân mặt lạnh như tiền, giọng điệu chua chát mỉa mai:
“Em là bệnh nhân, chị nào dám làm phiền. Mẹ mà thấy, lại xót em cho xem.”
Khóe môi Thẩm Hạ giật nhẹ, không ngờ Thẩm Xuân lại lộ cảm xúc rõ ràng đến thế. Nhưng nghe cô ta nói với giọng hằn học đầy ghen tuông như vậy, trong lòng Thẩm Hạ lại thấy cực kỳ hả dạ.