Thì ra mẹ đã vào trong phòng thêm đường đỏ vào nước cho Thẩm Hạ. Trong lòng cực kỳ khó chịu, có cảm giác như đấm vào bông vậy, vừa mềm vừa tức.
Cứ tưởng mẹ sẽ mắng cho Thẩm Hạ một trận, ai ngờ lại đi rót nước đường đỏ cho cô. Trước nay chưa từng có chuyện đó xảy ra.
Vương Cúc Phân vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Xuân mặt mày u ám nhìn chằm chằm vào bát nước trong tay mình thì liền cau mày, giọng trầm xuống:
“Cơm xong chưa? Cha mày đói rồi đấy.”
Thẩm Xuân thu lại suy nghĩ, gượng gạo nhếch môi:
“Xong rồi, con đi lấy cơm đây.”
Vương Cúc Phân “ừ” một tiếng, bưng bát nước vào phòng bên cạnh.
Thẩm Hạ chậm rãi hớp từng ngụm nước đường đỏ mà mẹ mang tới, trong lòng thấy vô cùng mãn nguyện. Thời đại này vật chất thiếu thốn đến mức đáng thương, nước đường đỏ mà kiếp trước cô chẳng buồn nhìn giờ uống vào lại thấy ngon đến thế.
Vương Cúc Phân nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Thẩm Hạ, khóe miệng giật giật, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, nhẹ giọng nói:
“Nếu mai cái bụng vẫn còn đau, mẹ lại pha cho mày chén đường đỏ nữa mà uống.”
Động tác uống nước của Thẩm Hạ hơi khựng lại, không ngờ giả yếu một chút lại có được bất ngờ thế này. Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ Thẩm, môi nở nụ cười ngọt ngào, mặt ửng đỏ lên cảm kích:
“Cảm ơn mẹ. Sau này… khi con có tiền rồi, con cũng sẽ mua nước đường đỏ cho mẹ uống.”
Câu này là lời Thẩm Xuân thường hay nói với mẹ Thẩm, hôm nay cô mượn dùng một lần. Quả nhiên, nghe xong câu đó, nụ cười trên mặt Vương Cúc Phân càng sâu hơn, vờ như không quan tâm mà phẩy tay:
“Mày có tấm lòng vậy là mẹ vui rồi, mẹ không thèm khát gì chén nước đó cả.”
Nhưng trong lòng thì lại vô cùng dễ chịu, đây là lần đầu tiên đứa con gái thứ hai nói với bà những lời thế này, nghe vào lòng thấy ngọt đến phát ngấy.
Đôi mắt Thẩm Hạ khẽ sáng lên, mấy kiểu lời qua tiếng lại kiểu “mẹ giả từ chối – con kiên định hứa hẹn” như thế này cô nghe nhiều lắm rồi, đương nhiên cũng biết cách ứng phó sao cho vừa vặn. Nét cười trên môi cô dần thu lại, gương mặt nghiêm túc hẳn lên:
“Mẹ, con nói thật đó. Sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ và cha. Con chẳng có tài cán gì, chỉ được cái khỏe. sau này… con nhất định sẽ báo đáp công ơn cha mẹ.”
Vương Cúc Phân hơi ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêm túc của Thẩm Hạ, trong lòng không khỏi dao động.
Nếu câu này là do con gái lớn hay hai thằng con trai sinh đôi nói ra, bà chỉ cho là mấy lời nói cho có lệ, nhưng từ miệng đứa con gái thứ hai vốn là đứa ít nói nhất, hay âm thầm chịu đựng nhất thì lại khiến bà bất giác tin thật.
Chuyện Thẩm Hạ khỏe mạnh, cả nhà thậm chí cả làng này ai mà chẳng biết. Biết đâu… sau này nó thật sự sẽ làm được. Dù sao thời buổi này, người có sức là người kiếm được cơm ăn.