“Thẩm Đông, theo chị hai thì sẽ có thịt ăn.”
Thân thể Thẩm Đông khựng lại, mắt trừng lớn nhìn Thẩm Hạ như thể đang cố hiểu ý cô.
Thẩm Hạ không vội, cô biết Thẩm Đông là đứa biết suy nghĩ, cậu sẽ chọn cái có lợi cho bản thân. Ba bốn phút sau, Thẩm Đông cuối cùng cũng có phản ứng. Cậu cười toe toét, gương mặt đầy chân thành nhìn Thẩm Hạ:
“Chị hai, em… em sau này sẽ nghe lời chị!”
Sau một hồi cân nhắc, Thẩm Đông đã quyết định đứng về phía Thẩm Hạ. Khoảnh khắc Thẩm Hạ bắn hạ chim sẻ vừa nãy đã in đậm trong lòng cậu. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, làm sao cưỡng lại nổi sức hấp dẫn ấy.
Huống hồ, giờ cậu cũng đã chứng kiến thực lực của Thẩm Hạ, chẳng dám giở trò gì trước mặt cô. Trong lòng mơ hồ cảm thấy, lời của Thẩm Hạ rất có lý, theo chị ấy đúng là có thịt ăn thật.
Thẩm Hạ khá hài lòng với sự thức thời của Thẩm Đông, nhưng nghĩ đến chuyện nhóc này từng có "tiền án", cô quyết định cho cậu ta một cơ hội để chứng minh bản thân.
Đôi mắt lóe sáng, cô tiếp tục nói:
“Em nói thật hay không thì chị hai cũng chẳng thể xác định. Muốn chứng minh lòng thành, ai biết em có giống Thẩm Thu, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu hay không.”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Đông thoáng hiện vẻ chột dạ. Đúng là trước đó cậu không hề thật lòng. Cúi đầu nhìn con chim sẻ trong tay, ánh mắt Thẩm Đông thoáng nghiêm túc, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận dò hỏi:
“Chị hai, em phải làm gì mới chứng minh được với tỷ?”
Thẩm Hạ thầm mừng trong lòng, nghĩ bụng nhóc này cũng biết phối hợp nhưng vẫn giả vờ trầm ngâm, xoa cằm cân nhắc một lúc:
“Có rồi! Tối nay nếu ba mẹ có hỏi chuyện của Thẩm Thu, em là người ra mặt giải thích đi!”
Sau màn dọa dẫm vừa rồi, tên Thẩm Thu kia chắc không dám nói bậy nữa, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn tiếp tục chọc ngoáy. Chưa kể còn có Thẩm Xuân, cái kiểu người thấy chuyện là lao vào hóng, càng loạn càng vui.
Giờ cô vẫn chưa định trở mặt với cặp phụ huynh tiện nghi kia chỉ vì chuyện của Thẩm Thu, cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là để Thẩm Đông đứng ra giải thích lý do Thẩm Thu trở nên kỳ lạ.
Với sự lanh lợi của thằng nhóc này, chắc chắn sẽ lừa qua được vợ chồng Thẩm Đại Trụ. Thẩm Đông có chút do dự, vừa nghĩ tới Thẩm Thu đang nằm đắp chăn trên giường, người run như cầy sấy thì liền vô thức rùng mình. Ai biết chị hai đã thì thầm gì vào tai nó mà dọa đến mức đó, chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì.
Nghĩ đến đây, cậu nghiêng đầu liếc Thẩm Hạ đang mỉm cười nhìn mình, tim bỗng đập thót, siết chặt con chim sẻ đã chết cứng trong tay, giọng đầy nghiêm túc:
“Chị hai, chị yên tâm, em biết phải làm thế nào rồi.”
Khóe môi Thẩm Hạ nhếch lên, ánh mắt đầy tán thưởng, bước tới vỗ nhẹ vai cậu, cũng nghiêm túc không kém:
“Chị hai tin em, hy vọng lần này em đừng làm chị thất vọng.”