“Em mày tới tháng rồi, sao còn để nó giặt đồ cho mày?”
Sắc mặt Thẩm Xuân cứng lại, cúi đầu, lúng túng giải thích:
“Mẹ, con không biết em gái cũng tới tháng, nó không nói với con... Con mới để nó giặt đồ giúp. Nếu con biết nó tới tháng rồi, chắc chắn sẽ không để nó làm đâu.”
Mẹ Thẩm nghĩ đến dáng vẻ ít nói, lầm lì thường ngày của con gái út thì cũng không nghi ngờ lời Thẩm Xuân.
Hai mẹ con dìu Thẩm Hạ vào phòng. Người cô ướt sũng, nên không cho nằm lên giường đất mà đỡ ngồi lên ghế, Mẹ Thẩm dặn dò Thẩm Xuân:
“Lát nữa tìm bộ đồ khô cho em mày thay, rồi đỡ nó nằm nghỉ. Nhớ nấu gừng cho nó uống, đừng để cảm lạnh.”
Mẹ Thẩm thật ra không lo Thẩm Hạ bị cảm sẽ khổ sở, bà chỉ sợ nếu nó ngã bệnh thì không đi làm được. Trong mắt bà và Cha Thẩm, điểm duy nhất đáng giá ở Thẩm Hạ là cô biết chịu khổ.
Đừng nhìn cô gầy gò vậy chứ sức lực không hề nhỏ, còn khỏe hơn cả Thẩm Đại Trụ, đi làm ruộng cũng kiếm được đủ công.
Cũng bởi vậy, người trong làng hay gọi cô là “trâu già” ở sau lưng.
Làm lụng quần quật, không than vãn, lại không được ai thương, chẳng phải là trâu già thì là gì?
“À đúng rồi, lát nữa ra bờ sông lấy quần áo về, không thì mai chẳng có gì mà mặc.”
Mẹ Thẩm dặn thêm một câu rồi vội vàng rời đi.
Thẩm Xuân nhìn Thẩm Hạ đang mê man tựa vào người mình, trong mắt thoáng hiện lên tia chán ghét, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm trách móc:
“Chỉ là bắt giặt đồ một lần thôi mà, có cần phải cố tình ngã xuống sông không? Nếu không muốn làm thì nói thẳng, giờ hay rồi, đồ chưa giặt xong, còn để tao thu dọn cái đống hỗn độn này, chăm sóc mày nữa, đúng là nợ mày quá rồi đấy.”
Mi mắt Thẩm Hạ khẽ động, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Xuân vừa trút bực vừa kéo Thẩm Hạ nằm sấp xuống bàn, rồi đi tìm đồ khô cho cô thay. Người ướt nhẹp thế kia mà để nằm lên giường đất thì chẳng phải làm ướt cả chỗ nằm sao?
Cô ta lục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm được một bộ đồ vá chằng vá đụp, rồi thêm cái quần cũng rách te tua trong cái giỏ tre.
Tất nhiên, toàn là đồ của Thẩm Hạ.
Từ nhỏ tới lớn, Thẩm Hạ chưa từng mặc đồ mới, toàn là đồ cũ của Thẩm Xuân để lại. Nhưng giờ Thẩm Hạ cao lớn hơn Thẩm Xuân, không mặc vừa đồ của chị gái nữa.
Mỗi lần may đồ, Mẹ Thẩm sẽ cố tình chừa lại một đoạn, đợi Thẩm Xuân không mặc nữa thì tháo ra, vá lại rồi đưa cho Thẩm Hạ. Sau khi thay quần áo khô, lau sơ tóc cho cô, Thẩm Xuân đỡ Thẩm Hạ nằm lên giường đất rồi mới ra ngoài nấu gừng.
Cô ta và Mẹ Thẩm đều nghĩ giống nhau, Thẩm Hạ không thể ngã bệnh, nếu không, việc nhà chỉ còn mình cô ta gánh hết.
Chờ tiếng làu bàu bên tai dần lắng xuống, bước chân ngoài cửa cũng không còn nữa, Thẩm Hạ mới từ từ mở mắt. Thực ra lúc Thẩm Xuân đập bàn đá ghế cô đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn nhắm mắt nằm yên, vừa tiêu hóa ký ức của nguyên chủ trong đầu, vừa cố nhớ lại nội dung trong truyện.