Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 12

Trước Sau

break

Cả làng đều biết vợ chồng Thẩm Đại Trụ không ưa gì đứa con gái thứ hai này.

Làng nhỏ, chuyện gì trong làng cũng không giấu được. Hôm nay có biến, chưa đến ngày mai là đồn ầm lên khắp nơi.

Thím Vương vốn có ấn tượng tốt với Thẩm Hạ, con bé ít nói, siêng năng, không buôn chuyện, xuống ruộng làm việc thì hết mình, trong làng đều lén gọi là "trâu già".

Bà cũng từng không nhịn được mà nói vài câu bênh vực khi nghe mấy bà già buôn chuyện. Nhưng giúp được cũng chỉ là đôi ba câu nói. Dù sao cũng không phải con mình, lại thêm cha mẹ con bé cũng chẳng mấy để tâm, bà là người ngoài có thể nói gì?

Nói nhiều quá chỉ tổ khiến vợ chồng Thẩm Đại Trụ khó chịu, hai người ấy ngoài mặt thì rất biết giữ thể diện.

Mẹ Thẩm cố kéo môi cảm ơn:

“Cảm ơn thím Vương nhiều lắm, may mà thím đi ngang qua, nếu không nhị nha nhà tôi còn không biết phải ngâm nước đến bao giờ.”

Người Thím Vương vẫn còn ướt, qua loa vài câu rồi quay về nhà thay đồ.

Vừa đi khỏi, Mẹ Thẩm lập tức kéo sụp khóe miệng, giận dữ liếc Thẩm Hạ đang dựa vào người mình mà không có chút phản ứng nào, rồi thấp giọng mắng:

“Mỗi ngày chỉ biết gây chuyện, tự dưng sao lại rơi xuống sông hả?”

Nói xong lại liếc sang Thẩm Xuân đang đứng một bên trông rõ chột dạ.

“Hôm nay không phải đến lượt mày giặt đồ à? Lại đùn cho con hai?”

Thẩm Xuân ôm bụng, vẻ mặt khó xử:

“Mẹ, mấy hôm nay con không khỏe, không thể đụng nước lạnh nên nhờ em hai giặt hộ. Chờ con đỡ rồi, con sẽ bù lại sau.”

Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn Thẩm Xuân nhưng cũng không nói thêm.

“Mau đỡ em mày vào trong. Con bé thế này hôm nay chắc không đi làm được, lát nữa mày ở nhà trông nó, nấu ít nước gừng cho nó uống.”

Thẩm Xuân thầm vui trong bụng, không ngờ Thẩm Hạ ngã xuống sông lại khiến mình được lợi.

Cô ta cong môi đáp một tiếng.

“Con biết rồi mẹ, lát nữa con sẽ nấu gừng cho em gái, con hứa sẽ chăm sóc nó đàng hoàng.”

Mẹ Thẩm hài lòng gật đầu, cảm thấy con gái lớn đúng là hiểu chuyện, chu đáo.

“Ái chà, con ngốc kia chảy máu rồi kìa.” Thẩm Thu đang đứng bên xem trò vui thì bỗng lên tiếng, giọng đầy vẻ hả hê.

Ngay chỗ Thẩm Hạ vừa đứng, nước từ người cô nhỏ xuống, lẫn cả máu, tạo thành một vũng nước nhuốm đỏ.

Cha Thẩm từ nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy tiếng Thẩm Thu thì quay đầu nhìn, sau đó lập tức cau chặt mày, hét lên với mẹ Thẩm:

“Mau đỡ nó vào nhà! Mất mặt chết đi được!”

Từ giọng điệu của ông ta, người ta chỉ nghe ra sự tức giận vì đứa con gái vô tích sự khiến ông ta mất mặt, tuyệt nhiên không thấy chút lo lắng nào cho việc Thẩm Hạ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cứ như thể, cho dù Thẩm Hạ có chết ngay tại đây, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm. Mẹ Thẩm cũng nhìn thấy vũng máu dưới đất, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Bà đỡ Thẩm Hạ vào sân, trên mặt có chút ngượng nghịu, lần hiếm hoi lộ vẻ không hài lòng với Thẩm Xuân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc