Công công và Thái y thấy sắc mặc của Vệ Vân Chiêu vẫn tái nhợt như cũ, sau khi xem mạch xong, Thái y nói tình huống đã tốt hơn trước kia một chút, phải dùng kim châm thử xem sao. Kết quả vừa mới châm một kim, ngón tay của Vệ Vân Chiêu liền giật giật, công công ở bên cạnh kinh hô, “Ngón, ngón tay động đậy rồi!”
Thái y lại vội sai người rót cho y một chén dược, rồi lại châm thêm hai lần nữa, không quá chốc lát, Vệ Vân Chiêu đã thật sự mở mắt ra.
Chỉ là thân thể vẫn còn quá mức suy yếu, không thể mở miệng nói một câu đã lại ngất đi.
Nhưng y có thể mở mắt ra đã là chuyện đại hỉ, bọn nha hoàn lập tức chạy tới báo tin cho những người khác của Vệ gia, Thái y khai dược cho Vệ Vân Chiêu xong cũng lập tức đi theo vị công công kia hồi cung bẩm báo.
Đợi đám người đều đã rời đi, Vệ Vân Chiêu liền mở mắt, Giang Lâm ngồi ở mép giường nhìn y, hắn có chút không quá hiểu rõ dụng ý của Vệ Vân Chiêu, hôm qua y vừa bảo đừng nói cho bọn họ biết, kết quả hôm nay liền bại lộ, như vậy tất cả mọi người khẳng định đều biết y đã tỉnh lại.
Giống như đoán được ý nghĩ của Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu bỗng nhiên nói: “Ta bị trúng độc, chứ không phải bệnh nặng, xung hỉ cũng vô dụng.”
Cho nên đây là vì không muốn làm liên lụy đến hắn sao?
Phải biết rằng mọi người đều biết Vệ Vân Chiêu bị trúng độc, xung hỉ chẳng qua chỉ là vớt vát một chút mặt mũi, ai mà không biết xung hỉ không thể giải độc, nhưng Giang Lâm gả vào Vệ gia chưa đến mấy ngày mà Vệ Vân Chiêu đã tỉnh lại, hiển nhiên sẽ khiến người khác sinh nghi, chủ yếu là vì mấy ngày gần đây Tướng quân phủ không mời đại phu, Vệ Vân Chiêu vẫn luôn được Giang Lâm chiếu cố.
Vệ gia cũng không phải là không thấy nghe một chút tiếng gió nào, chỉ cần tra xét là có thể biết được, Vệ Vân Chiêu làm như vậy chính là vì không muốn người khác cho rằng việc mình tỉnh lại có liên quan đến Giang Lâm.
Tuy Giang Lâm có chút cảm động vì Vệ Vân Chiêu suy xét cho mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà phun tào, “Châm một phát ngươi liền tỉnh rồi, làm bộ rõ ràng như vậy ngươi xác định người khác sẽ tin sao?”
Vệ Vân Chiêu vô cùng chắc chắn, “Sẽ tin thôi, đã là Thái y bắt mạch, tất nhiên sẽ không có sai sót.”
Giang Lâm đánh giá y một lát, đột nhiên hỏi, “Ngươi biết vì sao mình trúng độc, cũng biết mình đã trúng loại độc gì có đúng hay không?”
Vệ Vân Chiêu không đáp, ánh mắt nhìn về phía cửa, “Người sắp đến rồi, nếu ngươi không muốn nhìn thấy bọn họ thì trước tiên hãy ra ngoài một chút đi.”
Y vừa dứt lời, Tuân Thất ở bên ngoài liền nói, “Tướng quân, thiếu phu nhân, lão phu nhân các nàng tới.”
Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, người của Vệ gia tất nhiên là phải đến xem. Giang Lâm nghĩ đến lời nói của Vệ Vân Chiêu, cảm thấy nam nhân này thật đúng là một người tri kỷ, hắn cũng không rối rắm việc y không trả lời câu hỏi của mình, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết thôi.
Đắp chăn lại cho Vệ Vân Chiêu đang giả vờ suy yếu, Giang Lâm liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bọn người Vệ lão phu nhân chỉ lo chuyện Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, cho nên cũng không ai để ý Giang Lâm có mặt ở trong phòng hay không, giống như ong vỡ tổ mà ùa vào cửa, chạy đến trước giường kêu tên Vệ Vân Chiêu.
Lúc này Vệ Vân Chiêu không còn giả vờ hôn mê nữa, nhưng cả người thoạt nhìn vẫn còn rất suy yếu, đến độ nói chuyện cũng có phần khó khăn.
Vệ lão phu nhân và Vệ phu nhân đồng thời đứng ở trước giường lau nước mắt, liên thanh nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, nương đã sai phòng bếp nấu cho con chút canh hầm bồi bổ thân mình, con ta rất nhanh liền khỏe lên thôi.”
Vệ Vân Chiêu mở to mắt cực lực muốn đáp lại, nhưng thân thể quá hư nhược không thể nói chuyện, Vệ lão phu nhân thấy người tỉnh lại liền như thấy được hy vọng của Vệ gia, liếc mắt nhìn Vệ phu nhân còn đang không ngừng rơi nước mắt, “Chỉ biết khóc, Chiêu Nhi tỉnh lại chính là chuyện tốt, khóc cái gì, được rồi, đừng vây ở trong phòng nữa, tất cả trở về đi, để Chiêu Nhi tĩnh dưỡng thân mình cho tốt, có chuyện gì chờ nó khỏe lên lại tính sau.”
Những người khác rời đi rất nhanh, chỉ có Vệ phu nhân là không nỡ buông tha nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu dặn dò vài lời, khiến cho Vệ lão phu nhân mất kiên nhẫn quát một tiếng mới chịu rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đều đi rồi, trong phòng nháy mắt liền an tĩnh trở lại, Vệ Vân Chiêu nằm trên giường một lát, sau đó lại phát hiện từ sau khi rời khỏi đây Giang Lâm cũng không hề quay lại.
Vệ Vân Chiêu gọi Tuân Thất tiến vào, “Ngươi có nhìn thấy Giang Lâm đi đâu hay không?”
Tuân Thất hảo tâm nhắc nhở, “Tướng quân, ngài nào có thể hô thẳng tên của phu nhân chứ, như vậy nghe không thân cận một chút nào. Ngài xem, thiếu phu nhân vừa mới rời đi ngài liền nhớ người ta, trong lòng ngài khẳng định là có cậu ấy, vậy có phải cũng nên thay đổi xưng hô hay không?”
Vệ Vân Chiêu: “……”.
||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||
Y rất muốn hỏi rốt cuộc tên ngốc này nhìn ra trong lòng y có Giang Lâm từ chỗ nào, với lại, cái gì gọi là vừa mới rời đi liền nhớ hắn, y rõ ràng là có chuyện muốn nói với Giang Lâm kia mà?
Vệ Vân Chiêu ném qua một ánh mắt lạnh băng, Tuân Thất liền ngoan ngoãn ngậm miệng, bẩm báo đúng sự thật, “Thuộc hạ nhìn thấy phu nhân hình như đã vẽ một bức họa, sau đó cầm bức họa dẫn theo Thường An ra ngoài.”
Còn về việc hắn đã vẽ cái gì, đi ra ngoài làm chuyện gì hay khi nào trở về thì Tuân Thất cũng không biết.
……
Kỳ thật Giang Lâm đã vẽ một bản thiết kế xe lăn, trước kia khi tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu Giang Lâm cũng đã xem qua, phát hiện chân của y không hề bị thương, sau khi giải độc hẳn là có thể đứng lên, nhưng hiện tại y lại có vẻ như không hề có ý muốn xuống giường, Giang Lâm cảm thấy y hẳn là muốn giả vờ tàn tật, cho nên hắn định tặng cho Vệ Vân Chiêu một chiếc xe lăn làm lễ vật.
nɠɵạı trừ xe lăn, Giang Lâm còn có một chuyện quan trọng khác phải làm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khi hắn ra ngoài.
Thịnh Kinh phồn hoa, nhưng càng gần nơi dưới chân thiên tử thì lại càng có nhiều khất cái, dù sao so với những địa phương khác, Thịnh Kinh có nhiều kẻ có tiền, bá tánh cũng giàu có hơn một ít, bọn họ làm khất cái ở Thịnh Kinh ít nhất cũng có thể kiếm được một miếng ăn, không đến mức phải chết đói.
Cho nên tìm khất cái làm việc cho mình cũng khá đơn giản, tùy tiện bỏ ra chút bạc là có thể thu hút được một đám người.
Giang Lâm đến cửa hàng đặt làm xe lăn, thuận tiện mua mấy tấm ván gỗ, bảo ŧıểυ nhị đóng một cây gậy gỗ ở phía dưới tấm ván để tiện tay cầm nắm.
Lại mượn bút mực viết vài chữ lên tấm ván gỗ, đợi Thường An dẫn theo một đám khất cái tới đây, Giang Lâm lại bảo bọn họ giơ biển đi về phía phủ đệ của Lễ Bộ Thượng thư.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có bảy chữ: Triệu Thu Như, trả của hồi môn.
Nhưng chữ viết rất to, hơn nữa nhóm khất cái hai người cầm một tấm biển, hơn hai mươi người ước chừng giơ mười mấy tấm, trước sau đều chỉ có một nội dung giống nhau, mênh mộng cuồn cuộn đi trên phố, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Bá tánh Thịnh Kinh đa phần đều biết chữ, tuy rằng không biết Triệu Thu Như là ai, nhưng của hồi môn thì bọn họ lại hiểu.
Bá tánh vô cùng tò mò, vì thế liền đi theo phía sau nhóm khất cái xem náo nhiệt, đi một hồi liền đến bên ngoài phủ Lễ Bộ Thượng thư, nhóm khất cái đứng yên ở trước cửa giơ biển, sau đó bá tánh liền biết Triệu Thu Như là người trong phủ Lễ Bộ Thượng thư.
Trùng hợp là Lễ Bộ Thượng thư cũng họ Triệu, cái người tên Triệu Thu Như kia nếu không phải nhi tử thì chính là nữ nhi của nhà này.
Bá tánh xem náo nhiệt cũng không lập tức rời đi, mà thậm chí còn tụ tập đông đúc hơn, đến nhìn chằm chằm vào cổng lớn Triệu gia, muốn xem người của Triệu gia sẽ phản ứng thế nào.
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, còn có mấy tấm biển mà nhóm khất cái kia đang giơ, vừa nhìn liền thấy là không phải chuyện nhỏ, người gác cổng vội vàng chạy vào báo cho quản gia, quản gia âm thầm lén lút nhìn qua khe cửa, sắc mặt tức khắc biến đổi, nhanh chân chạy đi tìm chủ mẫu đương gia.
Giang Lâm dẫn theo Thường An đứng xen lẫn trong đám người, thấy đại môn Triệu gia mở ra, sau đó có một đám gia đinh bước ra xua đuổi nhóm khất cái.
Bọn họ tới chỉ để giơ biển, Giang Lâm cũng đã dặn dò bọn họ từ trước, nếu có người muốn đánh thì trực tiếp bỏ chạy là được.
Tên khất cái đi ở cuối hàng tránh né nhóm gia đinh, chạy đến trước mặt quản gia nhét vào tay ông ta một tờ giấy, sau đó nhanh như chớp mà co chân chạy đi.
Chuyện tới nhanh mà kết thúc cũng nhanh, không còn náo nhiệt để xem, các bá tánh đành tiếc nuối rời đi.
Giang Lâm không nhúc nhích, đợi đám người đều tản đi rồi, hắn vẫn đứng ở chỗ cũ đối diện với tầm mắt của quản gia Triệu phủ, Triệu gia có quan hệ thông gia với An Dương Hầu phủ, quản gia tất nhiên cũng nhận biết Giang Lâm.
Giang Lâm không hề che giấu, hắn đang nói cho người Triệu gia biết việc này chính là do hắn làm ra, nếu muốn tìm người tính sổ thì có thể trực tiếp tới tìm hắn.
Ở Thịnh Kinh tin tức luôn luôn được truyền đi rất nhanh, hơn hai mươi tên khất cái giơ biển đi trên đường như vậy trước giờ chưa từng có, loại chuyện này vô cùng hiếm lạ, những ai biết được đều sẽ xúm lại đàm luận.
Thanh danh của Giang Lâm không tốt, những người hay lui tới với hắn đa số đều là đám công tử ăn chơi trác táng, cũng không có bao nhiêu người thiệt tình giao hảo với Giang Lâm, mà những người này đều từng bị hắn tán tỉnh dụ dỗ, cho nên ấn tượng của bọn họ đối với Giang Lâm cũng phi thường không tốt.
Còn Triệu Thu Như, mấy năm nay nàng ta xây dựng cho bản thân một phần thanh danh không tồi, nhưng nàng ta vẫn là một người vợ kế, chính thê chướng mắt vợ kế, vợ kế chướng mắt thiếp thất, thiếp thất chướng mắt tình nhân dưỡng ở bên ngoài, mấy chuyện kiểu này tự cổ chí kim đều có.
Hơn nữa chuyện tham ô của hồi môn của chính thê đã bị lộ ra, bất kể thanh danh lúc trước của Triệu Thu Như có tốt đến đâu thì lúc này cũng đã bị tổn hại không nhỏ.
Rất nhiều người đều đang ôm tâm tình ngồi xem diễn, rất muốn biết rốt cuộc đôi kế mẫu nhi tử này ai sẽ là người thắng cuộc, thậm chí còn có người bắt đầu tổ chức đặt cược.
……
An Dương Hầu phủ.
Triệu Thu Như biết được việc Giang Lâm vừa làm, lập tức mắng vài tiếng ŧıểυ tiện nhân.
Triệu Thu Như: “Hầu gia đã trở lại chưa?”
Nha hoàn đi hỏi người, rất nhanh liền trở lại đáp lời, “Phu nhân, đã trở lại, hiện đang ở thư phòng.”
Triệu Thu Như đưa tay cho nha hoàn, được nha hoàn đỡ lên, “Đến thư phòng nhìn xem.”
Tin tức truyền tới trong phủ, An Dương Hầu tất nhiên cũng biết được, “Nghịch tử, thứ hỗn trướng, một hai phải vứt hết thể hiện của hầu phủ mới cam tâm đúng không. Người đâu, đến Tướng quân phủ gọi ŧıểυ súc sinh kia về đây cho ta!”
Âm thanh phẫn nộ của An Dương Hầu truyền ra bên ngoài, Triệu Thu Như một giây liền biến thành bộ dáng nhu nhược đáng thương mà bước vào trong, kiều thanh gọi, “Hầu gia, hầu gia ngài phải làm chủ cho thiếp thân, Lâm Nhi nó…… nó làm như vậy thật sự là quá mức rồi.”
“Chuyện của hồi môn rõ ràng đã quyết định bảy ngày sau sẽ đưa đến Tướng quân phủ, thiếp thân đã suy nghĩ biện pháp trù bị, nhưng kỳ hạn vẫn chưa đến mà nó đã làm bại hoại thanh danh của thiếp thân như thế, sau này thiếp thân còn mặt mũi nào ra đường nữa.”
Tiếp thu kiến nghị lần trước của Giang Lâm, lần này Triệu Thu Như không còn dùng khăn bụm mặt ô ô ô khóc nữa, mà lại không tiếng động lặng lẽ rơi lệ, tiến vào hình thức hoa lê đái vũ, đích xác cũng dễ khiến người ta tâm sinh thương tiếc hơn.
Phu thê cãi nhau, đầu giường bất hòa cuối giường làm lành, chỉ cần nữ nhân chịu nhường nhịn, nam nhân cũng chỉ tức giận chốc lát liền thôi, Triệu Thu Như đã sớm dỗ dành được An Dương Hầu.
An Dương Hầu lau nước mắt cho nàng ta, đau lòng ôm người vào trong ngực, “Ngươi yên tâm, ta đã sai người đi kêu nghịch tử kia trở về, đợi nó trở về hầu phủ ta liền bắt nó quỳ xuống nhận lỗi với ngươi, nếu như nó dám không nghe lời, ta liền đánh gãy hai cái chân chó của nó!”
Giang Lâm không hề biết rằng có người đã bắt đầu nhớ thương hai chân của mình, chậm rãi dẫn Thường An trở về Tướng quân phủ.
Trên đường, Thường An lo lắng nhìn Giang Lâm, “Thiếu gia, làm như vậy có phải là không được tốt lắm hay không?”
Giang Lâm nhướng mày, “Thế nào, Triệu Thu Như có thể bịa chuyện, nhưng ta lại không thể nói đúng sự thật sao?”
Thường An: “Nhưng phu nhân dù sao cũng là trưởng bối của cậu, hơn nữa còn là phu nhân của hầu phủ, người khác sẽ nhàn thoại về thiếu gia cậu.”
Giang Lâm: “Ta đây vẫn là nhi tử của hầu phủ đấy, một người vợ kế như nàng ta có thể cao quý bằng người do chính thê sinh ra là ta sao?” Còn việc bị người khác nhàn thoại, Giang Lâm còn lạ gì mấy chuyện này, hoàn toàn không sợ một chút nào.
Thường An gãi đầu, “Hình như cũng không thể.”
Giang Lâm vỗ vỗ vai hắn, “Được rồi, bớt lo lắng đi, thiếu gia nhà ngươi đều có chừng mực. Nếu Triệu Thu Như muốn mượn tay Vệ gia để đối phó với ta, vậy ta đây cũng chỉ có thể đi tìm cha mẹ của nàng ta, phụ mẫu không dưỡng không giáo, đây đều là trách nhiệm của bọn họ.”
Giang Lâm cảm thán một tiếng, còn rất chờ mong diễn biến tiếp theo, hắn cũng cực kỳ nguyện ý góp một viên gạch xây dựng con đường bát quái cho Thịnh Kinh.
Trở về phủ, Giang Lâm vừa mới đặt chân vào Chiêu Vân Uyển, Tuân Thất liền chạy đến trước mặt hắn, “Thiếu phu nhân, Tướng quân nhớ cậu, cậu mau đi vào bồi ngài ấy đi.”
Giang Lâm: “……Tuy ta không biết ngươi làm sao mà đưa ra được kết luận này, nhưng ta khẳng định y không có khả năng sẽ nhớ ta.”
Tuân Thất cũng khẳng định, “Sao lại không có khả năng, lão phu nhân bọn họ vừa đi Tướng quân liền hỏi cậu đi đâu, ta nói cậu đã ra ngoài, nếu không vì hiện giờ Tướng quân không thể đi lại, ngài ấy khẳng định đã tự mình đi tìm cậu rồi.”
“Tướng quân của chúng ta lần đầu tiên cưới tức phụ, không có kinh nghiệm gì, đối với thiếu phu nhân cậu có đôi khi sẽ khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, thiếu phu nhân yên tâm, sau này ta sẽ tiếp tục truyền đạt tâm tư của Tướng quân cho cậu biết.”
Giang Lâm cự tuyệt, hắn sợ nếu để Tuân Thất tiếp tục não bổ, sớm hay muộn cũng có ngày bị Vệ Vân Chiêu đánh chết.