“Xem ra tổ mẫu và ngũ thẩm đã nhận định ta thật sự có nói như vậy.” Giang Lâm ý cười không đạt tới đáy mắt, có chút châm chọc.
ŧıểυ Chu thị liếc nhìn Giang Lâm một cái, “Nhận định hay không thì lại thế nào, thanh danh của Vệ gia cũng đã bị ngươi làm cho bại hoại rồi, Giang Lâm, ngươi không định cho bọn ta một phần công đa͙σ sao?”
“Vậy ngũ thẩm muốn công đa͙σ thế nào?” Giang Lâm phối hợp hỏi.
“Tất nhiên là phải rời khỏi Vệ gia trở về An Dương Hầu phủ của ngươi rồi, lại đi nói rõ ràng chuyện này, Vệ gia ta chưa từng nhắc đến của hồi môn của ngươi một câu, ngươi trở về đòi của hồi môn chẳng qua là vì kế mẫu khắc khe, tham ô của hồi môn của mẫu thân ngươi mà thôi.”
ŧıểυ Chu thị có thể nói là không hề che giấu mục đích của mình một chút nào, nàng ta muốn Giang Lâm rời khỏi Tướng quân phủ.
“Xem ra ngũ thẩm cũng không khờ khạo như ta tưởng, nghe ra việc kế mẫu của ta tham ô của hồi môn, nhưng ngũ thẩm không chỉ không lập tức phản bác giữ gìn ta một câu, mà ngược lại còn chạy về tìm ta gây phiền toái, ngũ thẩm quả thật không hề xem ta là người của Tướng quân phủ.”
Giang Lâm mất mát thở dài, “Cũng tốt thôi, nếu Vệ gia không chào đón ta như vậy, vậy thì mời Vệ lão phu nhân tiến cung thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn, thả ta trở về An Dương Hầu phủ đi.”
“Thu hồi thánh chỉ cái gì, việc tứ hôn vốn dĩ cũng không liên quan gì đến ngươi, ngươi lại một hai phải chen chân vào, vác cái thân trở về bên kia là được rồi, bớt làm ra vẻ mà nhắc đến việc tứ hôn đi.” ŧıểυ Chu thị khinh thường nói.
Giang Lâm lại cảm thấy nàng ta đang chọc cười, “Ngũ thẩm xem thiên hạ này là của mình sao, tứ hôn mà thẩm nói không tính là không tính?”
“Im miệng!” Thấy lời nói của hai người càng ngày càng đại nghịch bất đa͙σ, Vệ lão phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng.
Bà ta trừng mắt liếc nhìn ŧıểυ Chu thị một cái, “Chuyện tứ hôn há là chuyện mà ngươi có thể nói bậy nói bạ, ngươi còn dám nói chuyện không có đầu óc, ta liền không tha cho ngươi!”
ŧıểυ Chu thị cũng không thật sự ngu ngốc, nàng ta chỉ là nóng vội muốn đuổi Giang Lâm đi mà thôi, bị Vệ lão phu nhân quát một câu, tức khắc lầm bầm không dám nói tiếp nữa.
Vệ lão phu nhân dời mắt đến trên người của Giang Lâm, “Lão ngũ gia nói đúng, bất kể ngươi có trở về An Dương Hầu phủ nói như thế nào đi nữa thì việc Vệ gia ta dính phải ô danh vẫn là do ngươi dựng nên, ngươi phải nghĩ biện pháp giải quyết.”
Giang Lâm gật đầu, “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng cũng xin lão phu nhân nhắc nhở một số người, hiện giờ ta đã vào Tướng quân phủ, vậy ta chính là người của Tướng quân phủ, ta và Tướng quân phủ cùng vinh hoa chung tổn hại, nếu các người tùy ý để mặc người ngoài bôi nhọ ta, không chịu hỗ trợ nói một lời, vậy về sau Tướng quân phủ sẽ chỉ gánh thêm càng nhiều ô danh, vĩnh viễn đều không thể tẩy sạch.”
“Giang Lâm, ngươi có ý gì!” Giang Lâm nói xong, ŧıểυ Chu thị lập tức phát tác.
Giang Lâm đối diện với ánh mắt tràn ngập phẫn hận của nàng ta, “Ta có ý gì ngũ thẩm cũng rõ ràng, hy vọng sau này khi ngũ thẩm ra cửa tiện thể mang theo đầu óc của mình đi cùng, đừng đánh mất.”
Đã nói đến đây, hắn cũng không cần thiết phải ở lại nữa, Giang Lâm xoay người rời đi, hoàn toàn làm lơ tiếng mắng của ŧıểυ Chu thị ở phía sau lưng.
……
“Đại tẩu!”
Đi ra ngoài được một đoạn đường, phía sau có người gọi hắn, Giang Lâm quay đầu lại, phát hiện là Vệ Vân Gia dắt Vệ Vân Kỳ đuổi theo mình.
Vệ Vân Kỳ bạch bạch bạch chạy tới ôm đùi Giang Lâm, “Đại tẩu.”
ŧıểυ hài nhi nhỏ nhắn đáng yêu, Giang Lâm bị cậu ôm chân như vậy, hỏa khí trong lòng nháy mắt liền tiêu tán đi không ít.
Vệ Vân Gia muốn dẫn Vệ Vân Kỳ đi thăm đại ca của bọn họ, liền đi cùng Giang Lâm.
Trên đường đi Vệ Vân Gia đột nhiên lên tiếng, “Năm ngoái khi đại ca ta vừa được khiêng trở về, Chu gia đưa sang một cô nương, canh giữ ở trước giường của đại ca chiếu cố nửa tháng. Có một hôm mấy Thái y khám mạch cho đại ca xong liền ghé đầu vào nhau to nhỏ, nói đại ca đời này sợ là sẽ không thể tỉnh lại. Hôm sau Chu gia bên kia liền lấy lý do mẫu thân trong nhà cảm thấy thân mình không khỏe, cần nữ nhi trở về chăm sóc mà kêu người quay về.”
“Sau đó lại có một cô nương từ Đổng gia tới đây, tương tự cũng chiếu cố nửa tháng, thấy đại ca vẫn không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại, liền thu dọn đồ đạc đi về.”
“Từ đó về sau không còn ai dám chạy đến chỗ của Tướng quân nữa, người ngoài đều nói đại ca ta sẽ không tỉnh lại, nữ tử vào phủ chính là để làm quả phụ. Toàn bộ Vệ gia đều là phụ nhân, vừa nhìn liền thấy đen đủi, ngoài cửa cũng không có bao nhiêu người dám đi ngang qua.”
Giang Lâm nghiêng đầu nhìn nàng, ŧıểυ cô nương tuổi không lớn, nhưng nói chuyện hành sự lại thành thục vượt qua tuổi của mình.
“Cho nên thế nào, hiện tại bọn họ đuổi ta đi, Chu gia và Đổng gia liền nguyện ý đưa nữ nhi tới làm quả phụ sao?” Giang Lâm không khách khí mà hỏi.
Chu gia là nhà mẹ đẻ của Chu thị, mà Đổng gia lại là nhà mẹ đẻ của Vệ phu nhân, đây là có tính toán từ trước.
“Mọi người tin đại ca có thể tỉnh lại.” Vệ Vân Gia cúi đầu xoa xoa đầu Vệ Vân Kỳ, “Tuân Thất đại ca nói với tổ mẫu không cần mời đại phu tới chẩn trị cho đại ca nữa, tổ mẫu liền đoán được là vì xung hỉ có tác dụng, hoặc là ngươi có biện pháp làm đại ca tỉnh lại, cho nên lại lung lay.”
Giang Lâm: “Trông cũng đâu giống người ngu ngốc, đây là đầu óc có tật sao?”
Dù là xung hỉ có tác dụng hay là hắn có thể làm cho Vệ Vân Chiêu tỉnh lại thì đó đều là công lao của hắn, còn chưa thấy người tỉnh lại liền muốn đẩy hắn đi, không sợ hắn vừa đi Vệ Vân Chiêu liền trực tiếp chết ngất, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại sao?
“Không thể nhanh như vậy liền để ngươi đi được, ít nhất phải đợi đại ca tỉnh lại rồi tính sau, ngươi làm Vệ gia vô cớ bị bêu danh, nhưng thánh chỉ đè nặng ngươi không thể đi, đại ca cũng sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ ngươi đâu.”
Giang Lâm đã hiểu, chỉ cần Vệ Vân Chiêu không thích hắn, vậy người nam thê là hắn có cũng được mà không có cũng được, Vệ Vân Chiêu lại nạp thêm hai người thiếp sinh nhi dục nữ cho mình, hắn vừa không ngại làm chướng mắt người của Vệ gia, Vệ Vân Chiêu lại không đến mức đoạn tử tuyệt tôn, một công đôi việc.
Giang Lâm không khỏi bật cười, “Nghĩ vậy khá tốt, vậy ta đành nhờ muội muội ngươi chuyển lời thay ta, nói với bọn họ, ta có thể làm Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, thì cũng có thể khiến Vệ Vân Chiêu chết.”
Chữ chết nói ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng Vệ Vân Gia nghe vào lại không rét mà run, gần như không chút do dự mà tin rằng Giang Lâm đang nói thật.
Vì mạng sống của đại ca nhà mình, Vệ Vân Gia vội vàng bổ sung, “Đại ca ta không phải là người như vậy, ngươi có ân đối với huynh ấy, huynh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi đâu. Thực tế tổ mẫu cũng không quản được đại ca, chờ huynh ấy tỉnh lại, người làm chủ Vệ gia chính là huynh ấy.”
Giang Lâm hoạt động cổ tay một chút, “Xem biểu hiện của y vậy.”
Dù sao cũng là người đã từng giết qua vô số tang thi ở mạt thế, còn có thể làm ra loại chuyện như đồng quy vu tận, Giang Lâm cũng không cảm thấy bản thân là hạng người tốt lành gì.
……
Chiêu Vân Uyển.
Tuân Thất vội vàng chạy vào phòng, “Tướng quân, ngài nhớ phải đối xử tốt với phu nhân một chút, bằng không ngài sẽ gặp nguy hiểm.”
Vệ Vân Chiêu đang dựa vào đầu giường đọc thư, nghe vậy liền khó hiểu nhìn về phía Tuân Thất, “Xảy ra chuyện gì?”
Tuân Thất nói lại toàn bộ quá trình Vệ lão phu nhân và ŧıểυ Chu thị gây phiền toái cho Giang Lâm, sau đó hắn đã phản kích lại bọn họ như thế nào, bao gồm cả những lời mà hắn vừa nói với Vệ Vân Gia cho Vệ Vân Chiêu nghe, Tuân Thất bổ sung, “Thiếu phu nhân là cao nhân, mỗi đêm còn ngủ chung với Tướng quân ngài, nếu cậu ấy muốn giết ngài, thuộc hạ cũng không ngăn được.”
Ý tứ kia đã quá rõ ràng, muốn giữ được mạng sống, tất cả đều phải xem biểu hiện của chính Tướng quân.
“Tổ mẫu và ngũ thẩm rất bất mãn với Giang Lâm sao?” Điểm chú ý của Vệ Vân Chiêu và Tuân Thất hoàn toàn không giống nhau.
Tuân Thất biết rõ mọi chuyện trong phủ, tâm tư của mấy vị kia rõ ràng như vậy, Tuân Thất cũng có thể nhìn ra, liền nói cho Vệ Vân Chiêu chuyện hai vị cô nương Chu gia và Đổng gia tới chiếu cố.
“Thuộc hạ cảm thấy hai vị này đều không xứng với Tướng quân ngài, cô nương của Chu gia vừa đến liền xem mình thành chủ mẫu đương gia, không chỉ suốt ngày sai bọn nha hoàn hạ nhân của Chiêu Vân Uyển đi làm này làm kia, mà còn muốn quản ŧıểυ thư và ŧıểυ thiếu gia. Nói là hầu hạ Tướng quân, nhưng chẳng qua chỉ đợi nha hoàn bưng dược lên liền qua loa có lệ đút hai muỗng, mấy loại chuyện như mặc quần áo hay lau mình đều không dính dáng đến một chút. Nào giống như thiếu phu nhân, mỗi ngày tự tay tắm rửa cho Tướng quân, lại làm nước trái cây nấu sữa bò, không ai có thể chiếu cố Tướng quân ngài chu đáo được như cậu ấy.”
“Còn cô nương Đổng gia kia, trông có vẻ là một người tính tình ôn nhu, nhưng mỗi ngày chỉ biết ngồi bên cửa sổ làm thơ vẽ tranh, đến cả việc đút dược cũng chưa từng động tay, còn không bằng vị Chu gia kia.”
Tuân Thất nói xong toàn bộ, cuối cùng tổng kết, “Thiếu phu nhân vẫn là tốt nhất.”
Vệ Vân Chiêu trầm ngâm nửa ngày, “Ta nhớ Giang Lâm vừa tới Tướng quân phủ chưa được mấy ngày?”
Tuân Thất lời lẽ chính đáng, “Đều là kết quả đút kết từ việc so sánh ạ.”
Vệ Vân Chiêu không nói gì.
Mà ngoài cửa cũng vừa lúc vang lên tiếng nói chuyện của Giang Lâm và Vệ Vân Gia.
Vệ Vân Chiêu nhét thư xuống dưới gối, đắp chăn nằm yên, tiếp tục giả vờ hôn mê.
Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ tới thăm đại ca của bọn họ, kỳ thật cũng chỉ đứng ở mép giường xem sắc mặt của y, sau đó lại hỏi nha hoàn một ít tình huống.
Nói đến việc Vệ Vân Chiêu tỉnh lại nhưng lại không bị bại lộ thì còn phải nhắc đến công của Vệ Vân Gia, nàng đã dặn dò đám nha hoàn đừng thò lại gần lúc Giang Lâm tắm cho đại ca mình, ngày thường khi vị tẩu tử Giang Lâm này có mặt, các nàng cũng không cần phải tiến vào, hoặc là đứng thủ ở trong sân đợi hầu hạ, hoặc là lo bận rộn việc của mình.
Sáng nay lúc Vệ Vân Chiêu tỉnh lại cả trong phòng lẫn bên ngoài cũng chỉ có hai người là Giang Lâm và Tuân Thất, sau đó Tuân Thất đến phòng bếp lấy cháo cũng là dùng danh nghĩa của Giang Lâm mà đi, thế cho nên dù đã qua nửa ngày nhưng vẫn chưa có ai phát hiện ra Vệ Vân Chiêu đã tỉnh lại.
Vệ Vân Kỳ đi đến mép giường nắm tay huynh trưởng của mình nói vài lời tốt đẹp, thúc giục y mau mau tỉnh lại, Vệ Vân Gia thì cảm tạ Giang Lâm, chỉ nhìn từ khí sắc, hiện tại Vệ Vân Chiêu đích xác là đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nghe Vệ Vân Gia nói lời cảm tạ, Giang Lâm cười cười, “Vào cửa Vệ gia các ngươi nhưng lại không được người tương lai sẽ trở thành đương gia của các ngươi hầu hạ tốt, bằng không lại đuổi ta đi giống như hôm nay, ta đây muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.” (?)
Vệ Vân Gia không biết lời này của Giang Lâm không phải là nói cho nàng nghe, nghiêm túc giải thích với hắn, “Đại ca ta không phải là người như vậy, huynh ấy sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Giang Lâm tiếp tục cười, lặp lại câu nói ban nãy, “Vậy xem biểu hiện của y đi.”, sau đó lại cúi đầu giật giật cổ tay.
Vệ Vân Gia và Tuân Thất đều cảm thấy đây là đang truyền đạt một tín hiệu nào đó, vì thế một người liền đứng ở cửa âm thầm cầu nguyện cho Tướng quân nhà mình, người kia lại dặn dò vị ca ca còn đang hôn mê của mình, nhất định đừng làm một tên bạch nhãn lang, đại tẩu là người tốt, tỉnh lại rồi thì phải đối xử tốt với hắn một chút.
Tiễn đi hai tỷ đệ Vệ Vân Gia, Giang Lâm ngồi xuống mép giường hỏi người đang nằm, “Ngươi tính toán khi nào mới tỉnh lại?”
Vệ Vân Chiêu mở mắt ra ngồi dậy, nói: “Sớm thôi.”
Mới đầu Giang Lâm cũng không quá minh bạch sớm là sớm như thế nào, thẳng đến sáng sớm hôm sau, Tuân Thất ở ngoài cửa nói người trong cung tới, dẫn theo Thái y tới xem bệnh cho Tướng quân.
Giang Lâm lập tức biết được hôm nay Vệ Vân Chiêu sẽ tỉnh lại, hơn nữa tới sớm như vậy, hiển nhiên là hôm qua đã có phát hiện gì đó, trong cung nhận được tin tức mới có thể an bài như thế.
Giang Lâm yên lặng rút cái chân gác lên người Vệ Vân Chiêu của mình xuống, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của y, rời giường thay quần áo.
Trước kia khi Vệ Vân Chiêu còn hôn mê, Giang Lâm nằm chung một chiếc giường với y cũng không cảm thấy có gì, nhưng đêm qua hai người đều thanh tỉnh, ngủ chung với nhau liền cảm thấy có chút xấu hổ, có điều lại không thể không ngủ chung, nếu không sẽ khiến người khác sinh nghi.
Căn cứ theo việc hai người đều là đại nam nhân, ngủ một chút cũng không mất khối thịt nào, cuối cùng hai người vẫn quyết định ngủ chung một cái giường.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng đến nửa đêm tối hôm qua Giang Lâm mới biết được tư thế ngủ của mình không được tốt cho lắm, chỉ ôm cánh tay của Vệ Vân Chiêu hoặc là xem ngực của y thành gối đầu liền thôi, nhưng hắn lại còn sờ cơ bụng của người ta, tới tới lui lui từ trên xuống dưới, đến độ khiến cho Vệ Vân Chiêu bị sờ tỉnh.
Vệ Vân Chiêu cũng thuận tiện đánh thức hắn, Giang Lâm nhìn vị trí đặt tay của mình, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh ban ngày tắm rửa cho y, cũng là vị trí này, Vệ Vân Chiêu liền tỉnh lại.
Tình cảnh tương tự như thế, đầu óc của Giang Lâm cũng không quá thanh tỉnh, theo bản năng mà phun ra một câu, “Chỗ này của ngươi vậy mà mẫn cảm thật ha.”
Lúc đó Vệ Vân Chiêu có phản ứng gì Giang Lâm không biết, nhưng bản thân hắn thì muốn tìm cái hố rồi trực tiếp nhảy vào cho xong.
Sau nửa đêm Giang Lâm vẫn luôn không dám ngủ say, nhưng thức dậy cái chân kia lại chạy đến trên người của Vệ Vân Chiêu.
Tuy không hay lắm, nhưng Giang Lâm lại nghĩ, dù sao cũng tốt hơn so với việc sờ cơ bụng và thứ nằm dưới cơ bụng…… đúng không?