Vừa nghĩ đến buổi tối muỗi gần như muốn khiêng người đi luôn, nữ chính lập tức móc tiền ra: “Mua, nhất định phải mua.”
Thấy trong gùi còn hơn chục hộp, nữ chính suy nghĩ vài giây rồi mua liền một lúc năm hộp: “Bên tôi đông người, dùng nhanh hết lắm, mua nhiều một chút để dành. Mùa hè năm nay nhiều muỗi với côn trùng, chích người ta chịu không nổi.”
“Chứ còn sao nữa, con gái nhà tôi cũng sợ muỗi lắm.” Nhắc đến con gái, ánh mắt Nguyễn Đình Chu trở nên dịu dàng.
Nữ chính nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp Nguyễn Sơ Đường đang ở trong lòng Hạ Thục Nghi, vừa hay để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu. Cô bé và nữ chính chạm mặt nhau, lúc này nữ chính vẫn đang trong bộ dạng cải trang.
Ngoại trừ đôi mắt vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, lại ánh lên mấy phần tinh anh, thì hoàn toàn không thể nhận ra cô ấy đang cải trang.
Nữ chính vừa thấy Nguyễn Sơ Đường, đôi mắt liền sáng rỡ: “Con gái nhà anh chị đáng yêu quá, trắng trẻo nõn nà, mắt tròn xoe như trái nho đen, dễ thương ghê!”
Vừa nói, cô suýt chút nữa đã không kìm được mà đưa tay véo nhẹ đôi má bầu bĩnh của Nguyễn Sơ Đường.
Được nữ chính khen, Nguyễn Sơ Đường cười toe toét khoe lợi hồng.
Nữ chính tò mò hỏi: “Bé được mấy tháng rồi?”
“Sắp được ba tháng rồi!” Hạ Thục Nghi mỉm cười đáp lời, trong lòng cũng âm thầm quan sát kỹ hơn người được cho là nữ chính của cuốn truyện thời bao cấp này.
“Con gái anh chị đáng yêu thật đấy, hai người tốt phúc quá, sinh được cô con gái xinh xắn thế này!” Nữ chính nhìn Nguyễn Sơ Đường, lòng mềm nhũn, thầm nghĩ giá mà mình cũng sinh được một cô con gái đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy.
Hạ Thục Nghi cười nói: “Con bé không chỉ đáng yêu mà còn ngoan ngoãn lắm, chẳng khóc quấy gì cả, chăm rất nhàn.”
Nữ chính nhìn Nguyễn Sơ Đường ngoan ngoãn cười với mình, tim lại mềm đi: “Đáng yêu thật sự, làm tôi cũng muốn…”
Cô chợt nhận ra mình đang trong bộ dạng bà lão, không tiện nói chuyện mình sinh con nên chỉ cười cười cho qua chuyện.
Rất nhanh, năm hộp nhang muỗi được lấy ra, cô bỏ chúng vào chiếc sọt của mình, trả năm đồng cho Nguyễn Đình Chu. Thấy trong gùi của anh vẫn còn mấy hộp nữa, lại nhìn gương mặt đáng yêu của Nguyễn Sơ Đường, cô nghĩ hai vợ chồng dắt díu con nhỏ đến chợ đen thế này dù sao cũng không an toàn.
Cô liếc thấy mấy người khách quen, biết họ là người có công ăn việc làm trên huyện, người khác có thể không mua nổi chứ họ chắc chắn mua được nhang muỗi.
Dù sao một đồng một hộp cũng đâu có đắt đỏ gì.
Cô cười nói lớn tiếng chào hàng giúp: “Có ai mua nhang muỗi không ạ, tối đốt một khoanh là yên ổn cả đêm, một hộp có bốn mươi khoanh, dùng được hơn một tháng luôn đó, tránh bị muỗi đốt, hiệu quả lắm!”
Nghe cô nói vậy, Nguyễn Đình Chu cũng mỉm cười lấy nhang muỗi ra cho mọi người xem hàng.
Có mấy người nghe thấy cũng xiêu lòng, dù sao nước hoa chống muỗi thì thơm thật đấy nhưng hiệu quả đuổi côn trùng cũng thường thôi, đám trẻ con ở nhà đứa nào chân cũng đầy nốt muỗi chích sưng vù, còn đốt ngải cứu thì khói mù mịt quá.
Nếu nhang muỗi thật sự hiệu quả như vậy, mua một hộp về dùng thử cũng đáng.
Nghĩ vậy, người này một hộp, người kia một hộp, chẳng mấy chốc số nhang muỗi còn lại đã được bán hết sạch.
Nguyễn Đình Chu nhận tiền, mỉm cười cảm ơn hai người: “Cảm ơn ông bà đã giúp đỡ, lần sau nếu có gặp lại, chúng tôi nhất định sẽ đến mua thịt ủng hộ.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, sau này có dịp cứ ghé qua ủng hộ sạp hàng của tôi nhé.” Nữ chính quả thật rất biết buôn bán, lại còn khéo ăn khéo nói. Trao đổi thêm vài câu, thịt của họ cũng bán hết, hai người liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc rời đi, nữ chính còn quay lại nựng Nguyễn Sơ Đường một cái.
Nguyễn Sơ Đường lại cười toe toét với cô, đáng yêu hết chỗ nói.
Suốt quá trình đó, nam chính vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không hề tham gia vào câu chuyện, dù đối mặt với một em bé dễ thương như vậy cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, trái tim anh ta hoàn toàn đặt trên người nữ chính.
Nguyễn Sơ Đường nhìn theo bóng dáng nam nữ chính rời đi, không kìm được thầm cảm thán một tiếng: 【Ai mà ngờ được, một pháo hôi nhỏ bé như mình lại có cuộc gặp gỡ thế này với nam nữ chính chứ. Trong truyện gốc, nhân vật pháo hôi của mình sau này trở thành người giúp việc trong nhà nữ chính. Trong thời gian làm việc ở đó, thấy nam chính vừa chín chắn điềm đạm, lại lạnh lùng nhiều tiền, mình đã nhân lúc nữ chính đi công tác để quyến rũ anh ta nhưng không thành, cuối cùng còn định hãm hại cả nữ chính nữa chứ.】
Tiếng lòng này khiến Nguyễn Đình Chu nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Còn Hạ Thục Nghi thì hãi hùng khiếp vía.