Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 28: Đi chợ đen

Trước Sau

break

Nguyễn Đình Chu đưa Hạ Thục Nghi và cả Nguyễn Sơ Đường ra khỏi nhà từ sáng sớm tinh mơ, tiết trời lúc này vừa mát mẻ lại không nắng gắt, chứ đợi nóng lên thì chẳng tiện ra ngoài nữa.

Khá nhiều người thấy cả Nguyễn Sơ Đường cũng được dẫn theo, liền tò mò hỏi: "Sao lại mang cả con bé đi thế, còn chưa đầy ba tháng sao mà đi xa được?"

"Đưa con bé đến bệnh viện khám xem sao, làm cái kiểm tra sức khỏe thôi." Đây chỉ là cái cớ, sức khỏe của Nguyễn Sơ Đường tốt chán, nếu không thì ông đội trưởng đã chẳng viết giấy giới thiệu cho họ lên tỉnh rồi.

Hạ Thục Nghi đã lâu không đi xa nhà, ngồi vững vàng phía sau xe đón gió, trước ngực địu con gái bằng một cái địu vải, như vậy vừa đỡ mỏi lại an toàn.

Nguyễn Sơ Đường tò mò mở to đôi mắt đen láy, ngắm nhìn những cánh đồng hoa màu trải dài tít tắp. Nông thôn vào độ tháng năm, tháng sáu, núi xanh nước biếc, cảnh đẹp như tranh vẽ, trên đồng ruộng thấp thoáng bóng người đang làm cỏ.

Đậu tương, lúa nước đều đã gieo trồng xong, giờ không phải mùa vụ bận rộn nên trên đường cũng có khá nhiều người ra ngoài làm việc.

Cũng có người đi cửa hàng Cung Tiêu để mua sắm đồ.

Hầu hết mọi người đều đi bộ.

Thỉnh thoảng mới có chiếc xe đạp chạy ngang qua, ai cũng phải ngoái nhìn theo đầy ngưỡng mộ.

Khi Nguyễn Đình Chu đạp xe chở vợ con đi ngang qua, có người quen gặp trên đường cũng chào hỏi và hỏi xem họ đi đâu.

Nguyễn Đình Chu đều trả lời giống nhau là đưa con đi bệnh viện khám, chứ không đời nào nói ra mục đích thật sự.

Lỡ như bị họ biết là đi chợ đen, rồi bị kẻ xấu bụng nào đó biết được mà tố giác anh, thì chắc chắn sẽ bị đem ra đấu tố.

Tốt nhất là không nói cho ai biết hết.

Chẳng biết đã đạp xe được bao xa, Nguyễn Sơ Đường nhìn ngắm cũng mỏi mắt, liền ngáp một cái trong địu, rồi chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi giữa tiếng gió vi vu.

Mãi đến lúc Nguyễn Đình Chu tới được chợ đen, Nguyễn Sơ Đường vẫn chưa tỉnh giấc.

Dựa theo địa chỉ nghe được từ tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, Nguyễn Đình Chu tìm đến được khu chợ đen. Vừa hay đúng vào ngày họp chợ phiên ba, sáu, chín, người đến người đi tấp nập vội vã, ai nấy mua xong thứ mình cần là đi ngay.

Dù sao đây cũng là chợ đen, hoạt động không thể công khai.

Lỡ có bị tóm thì cũng đành tự nhận mình xui xẻo.

Hạ Thục Nghi lần đầu đến đây nên hơi căng thẳng, theo phản xạ ôm chặt con gái trong lòng.

Nguyễn Sơ Đường bị mẹ làm cho giật mình tỉnh giấc, lúc này mới biết đã tới chợ đen.

Lần đầu đến chợ đen, Nguyễn Đình Chu đi một vòng trước để quan sát địa hình xung quanh và cả những lối thoát hiểm có thể dùng. Nơi này đường ngang lối dọc thông nhau tứ phía, rất dễ chạy trốn, thảo nào người ta lại họp chợ ở đây.

Đi ngang qua một sạp hàng đông đúc bán trứng gà, trứng vịt, còn có đủ loại thịt gà vịt và đồ lòng phá lấu thơm nức, Nguyễn Sơ Đường ngửi thấy mùi thơm thì mắt liền sáng rực: 【Khoan đã ba ơi, đừng đi vội! Tới sạp hàng của nam nữ chính rồi sao lại không ghé qua xem thử chứ?】

Bước chân Nguyễn Đình Chu khựng lại, anh nhìn về phía góc chợ có rất nhiều người đang xúm lại tranh nhau mua đồ ăn chín, mùi thịt thơm nức mũi. Anh đã ngửi thấy từ nãy, cũng đang định bụng bán hết chỗ nhang muỗi rồi sẽ mua chút thịt kho về cho vợ nếm thử.

Con gái còn nhỏ chưa ăn được gì, vợ ăn nhiều một chút thì con bé bú sữa mẹ cũng coi như được ăn gián tiếp rồi.

Ai dè ngay lúc này con gái lại đòi hóng chuyện.

Lại còn bảo đây là sạp của nam nữ chính nữa?

Chẳng lẽ là nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mà con bé hay nhắc đến trong tiếng lòng?

Nghĩ vậy, Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi nhìn nhau, rồi tò mò ghé lại gần xem. Họ thấy một ông lão và một bà lão đang nhanh tay nhanh chân mời chào khách hàng.

Nam nữ chính của cuốn truyện lấy bối cảnh thời xưa này già vậy cơ à?

Anh còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tiếng lòng của con gái lại vang lên bên tai: 【Ồ, tóc giả của ông già bà già trông giống thật phết! Chắc nam nữ chính sợ bị người khác nhận ra nên mới phải cải trang thế này đây mà.】

【Nếu không phải mắt mình tinh, thì cũng chẳng nhận ra là họ đâu. Hóa trang kỹ lưỡng ghê, mấy vết đồi mồi trên mặt cũng giống y như thật, kỹ thuật hóa trang đỉnh đấy!】

Nguyễn Sơ Đường thấy chỗ thịt kho chẳng còn lại bao nhiêu, bèn phấn khích gào thét trong lòng: 【Mẹ ơi mua thịt, mua thịt thủ lợn ấy, cả chân giò với lòng non nữa, toàn món con thích ăn thôi, mua nhanh lên mẹ, chờ nữa là hết sạch đó!】

Bị con gái thúc giục trong lòng, Hạ Thục Nghi đành phải nói với chồng: "Nhìn ngon quá, hay mình cũng mua một ít về đi anh."

Nguyễn Đình Chu cũng nghe thấy tiếng lòng sốt ruột của con gái, như thể sợ mua không kịp, liền đáp gọn: "Mua."

Thế là theo yêu cầu của Nguyễn Sơ Đường, món nào cô bé thích ăn họ đều mua hết.

Dù cô bé chưa ăn được thì nhìn cho đỡ thèm cũng tốt chán.

Họ mua khá nhiều thịt, nữ chính tươi cười nhận tiền, khi trả lại tiền thừa cho Nguyễn Đình Chu, bàn tay cô cũng được hóa trang cẩn thận, nhìn có cả đốm đồi mồi, thật sự rất giống tay người già.

Đến Nguyễn Đình Chu cũng phải thầm bội phục tài hóa trang của hai người này.

Anh vừa định bỏ thịt vào chiếc gùi đeo sau lưng, thì người phụ nữ mắt tinh đã nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt đẹp của cô khẽ nhướng lên, không kìm được bèn hỏi một câu: "Trong gùi là gì thế?"

Nguyễn Đình Chu chợt lóe lên một ý, bèn hạ giọng giới thiệu món hàng của mình: "Nhang muỗi đấy, dùng để đuổi muỗi. Đốt một khoanh là cả đêm không có muỗi, có muốn mua một hộp về dùng thử không, không đắt đâu, một hộp chỉ một đồng thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc