Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 21: Đường Đường đói bụng

Trước Sau

break

Nguyễn Sơ Đường vừa hết thời gian ở cữ, cả người nom xinh xắn đáng yêu hẳn ra.

Hạ Thục Nghi làm bộ người mẹ có con gái là mãn nguyện lắm rồi, chẳng nỡ rời con gái nửa bước, ngay cả khi ra đồng làm việc cũng muốn mang con theo cùng.

Nguyễn Đình Chu không yên tâm, dặn vợ cứ chuyên tâm ở nhà chăm con, lúc rảnh thì đọc sách, trong nhà không thiếu việc làm, quan trọng là chăm con cho tốt. Con bé mới đầy tháng, anh không nỡ để vợ con phải ra đồng làm lụng vất vả.

Số tiền anh kiếm được từ việc bán thịt lợn, cũng đủ cho cả nhà ba người chi tiêu trong cả năm trời.

Đợi con gái lớn hơn một chút rồi hẵng hay.

Chủ yếu cũng là vì muốn Hạ Thục Nghi có thêm thời gian ôn bài, kiến thức căn bản của cô quá kém. Nếu không nhờ có tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường như một liều thuốc trợ tim, nói cho bọn họ biết rằng chỉ cần cố gắng thì vẫn có khả năng thi đỗ trường Đại học Sư phạm.

Thì có lẽ Hạ Thục Nghi đã thật sự chẳng thể nào học tiếp nổi nữa rồi.

Sách vở đã bỏ bê mấy năm trời, giờ muốn học lại quả thực là quá khó.

Họ vốn tưởng rằng việc khôi phục kỳ thi đại học vẫn còn xa vời lắm, dù sao thì cũng đã mười năm trôi qua rồi.

May mà cuối cùng họ cũng nghe được tin mừng này từ cô con gái cưng.

Bọn họ tin vào tiếng lòng của con gái mình, bao nhiêu chuyện xảy ra trong thời gian qua đều đã chứng thực rằng con gái của họ thực sự có khả năng biết trước tương lai.

Kỳ thi đại học chắc chắn sẽ được khôi phục.

Hay tin Hạ Thục Nghi không phải xuống đồng làm việc, mấy bà tám trong thôn vừa ghen tị vừa tức tối. Nói xấu sau lưng thì cũng đành đi, đằng này khi Hạ Thục Nghi mang con gái đi giặt quần áo, hễ gặp phải người trong thôn là y như rằng lại bị họ dè bỉu một phen.

"Dân thành thị đúng là khác biệt, đẻ đứa con gái mà cứ như nhặt được vàng ấy, đến nỗi không thèm xuống đồng làm việc kiếm công điểm nữa. Đúng là đồ tiểu thư!"

"Đẻ đứa con gái vô tích sự thì có gì mà vênh váo, lại chẳng phải con trai. Đẻ con gái thì ai chẳng làm được, chỉ có cậu Nguyễn kia ngốc mới coi con gái như vàng ấy chứ. Nếu mà đẻ được thằng cu thì có phải được cung phụng lên tận trời không."

"Chứ sao nữa, bọn mình đẻ con xong ba ngày là đã phải ra đồng rồi."

"Bọn mình làm gì có chuyện ở cữ cả tháng trời!"

Nguyễn Sơ Đường nghe thấy mấy lời móc mỉa của bọn họ, bĩu môi:【Đấy là do số mấy người không tốt, ghen tị với mẹ của tui chứ gì. Ai bảo chồng mấy người không biết thương vợ mình làm chi?】

【Mẹ ơi đừng nghe họ nói nhảm, họ chỉ đang ghen tị thôi!】

Hạ Thục Nghi tất nhiên là biết vậy, chỉ là cô lo tiếng lòng của con gái bị đám người kia nghe thấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nào ngờ đám người kia dường như chẳng hay biết gì, dù bị Nguyễn Sơ Đường phản pháo trong lòng, bọn họ cũng chẳng hề để tâm, chỉ mải ghen tức đến méo mặt.

Hạ Thục Nghi lấy làm lạ, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy?

Hạ Thục Nghi tất nhiên sẽ không dại gì đi hỏi xem bọn họ có nghe thấy tiếng lòng của con gái mình không. Chỉ cần nhìn phản ứng im ỉm khi bị con gái mình mắng thầm là đủ biết, họ không nghe thấy gì cả.

Chuyện này, cô giấu Nguyễn Sơ Đường, đợi Nguyễn Đình Chu đi làm về liền kể lại: "Sao đám đàn bà nhiều chuyện kia lại không nghe thấy tiếng lòng của con bé nhỉ?"

"Trước giờ toàn ở nhà mình, có lẽ là do ở trong khuôn viên nhà mình chăng," Nguyễn Đình Chu phỏng đoán.

Hạ Thục Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng, trước đây toàn ở trong nhà, những người trong sân đều nghe được tiếng lòng con bé. Giờ đổi sang chỗ khác, không nghe thấy cũng tốt, đỡ rước thêm phiền phức.

Hạ Thục Nghi nói: "Sau này mình hạn chế cho người ngoài vào nhà, kẻo bí mật của Đường Đường bị phát hiện. Thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm."

Nguyễn Đình Chu ngẫm lại cũng thấy phải: "Vậy sau này không cho mấy người thanh niên trí thức khác đến nhà tìm nữa."

Hạ Thục Nghi tán thành.

Nguyễn Sơ Đường được tắm rửa sạch sẽ xong, liền được ba nhẹ nhàng đặt lên giường. Mặc đồ cho con xong, anh véo nhẹ bàn tay nhỏ xinh, rồi hôn lên bàn chân bé xíu: "Chân cục cưng của ba thơm quá đi mất, có nhớ ba không nào?"

【Nhớ ạ. Ba ơi, hôm nay mấy bà tám kia lại nói xấu mẹ đấy. Ba phải đối xử với mẹ tốt hơn nữa vào, cho bọn họ tức chết luôn.】 Nguyễn Sơ Đường vừa mút ngón tay bé xíu vừa mách tội.

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay bé bỏng của con ra: "Đừng mút tay, bẩn lắm."

Nguyễn Sơ Đường tỏ vẻ ấm ức: 【Con cũng đâu có muốn đâu, nhưng con không kiểm soát được!】

Nguyễn Đình Chu nghĩ ngợi một lát, quyết định làm cho con gái một món đồ để ngậm. Anh nhớ trước đây từng thấy người lớn tuổi làm cho trẻ con thứ gì đó giống như núm vú giả, để em bé cầm trên tay thì sẽ không tự mút tay mình nữa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc