Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 20: Tin tức chính xác

Trước Sau

break

Nguyễn Sơ Đường hoàn toàn không biết tiếng lòng của mình đã bị những người có mặt ở đây nghe thấy, cô bé tiếp tục lẩm bẩm: [Chú Lê không cần cưới Hòe Hoa nữa, sau này sẽ không phải ở lại trong thôn, cũng không cần phải chứng kiến cảnh tất cả thanh niên trí thức đều về thành phố mà mình lại không thể về, để rồi tức đến mức nghĩ quẩn mà tự tử.]

Nghĩ đến điều gì đó, Nguyễn Sơ Đường lại lẩm bẩm: [Sao điểm ước nguyện của chú Lê vẫn chưa tới nhỉ?]

Lê Thanh Phong không khỏi thấy căng thẳng, chẳng lẽ vận mệnh của anh vẫn chưa được thay đổi, anh vẫn phải cưới cái cô Hòe Hoa kia sao?

Sắc mặt Lê Thanh Phong trở nên khó coi, anh nhìn Nguyễn Đình Chu như cầu cứu.

Nguyễn Đình Chu còn chưa kịp có phản ứng gì, Nguyễn Sơ Đường đã vui mừng reo lên: [Oa, tới rồi! Vận mệnh của chú Lê đã được thay đổi, nhận được một điểm ước nguyện!]

Lê Thanh Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay đang siết chặt cũng thả lỏng ra.

Điều này chứng tỏ, anh không cần phải bị ép cưới một người phụ nữ mình không thích, cũng không cần phải trơ mắt nhìn những thanh niên trí thức khác lần lượt trở về thành phố, còn mình vì đã cưới Hòe Hoa mà không đủ điều kiện trở về.

Tối hôm đó, khi biết tin chính xác kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, ai nấy đều vô cùng phấn khích, vội vàng về nhà chuẩn bị sách vở ôn tập.

Chỉ còn bảy tháng nữa là đến kỳ thi đại học vào tháng mười hai, thời gian ôn tập của họ không nhiều lắm.

Họ đã ở nông thôn mấy năm trời, ở đã quá đủ rồi, ai cũng muốn trở về thành phố.

Trước kia, việc vào Đại học Công Nông Binh đều dựa vào đề cử, không đến lượt bọn họ. Bây giờ kỳ thi đại học mang đến cơ hội công bằng, nếu không nắm bắt được thời cơ này thì chỉ có thể tự trách bản thân không đủ nỗ lực.

Có mục tiêu rồi, ai nấy đều hừng hực khí thế.

Vợ chồng Nguyễn Đình Chu cũng không ngoại lệ.

Khi Nguyễn Sơ Đường đã ngủ say, hai vợ chồng lại chong đèn ôn bài thâu đêm. Đặc biệt là Hạ Thục Nghi, kiến thức căn bản của cô quá yếu, Nguyễn Đình Chu phải bỏ ra không ít thời gian để kèm cặp cho vợ, Hạ Thục Nghi cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.

"Hay là em không thi nữa? Chúng ta còn có con mà, em sẽ chăm sóc Đường Đường, anh tập trung vào kỳ thi. Nếu cả hai chúng ta đều đi học, vậy con phải làm sao đây?" Hạ Thục Nghi nhìn con gái nhỏ đang mút tay, không đành lòng để con bé lại một mình.

Nguyễn Sơ Đường níu chặt áo Hạ Thục Nghi không buông, như thể đang phản đối quyết định của mẹ, trong lòng gào thét: [Mẹ ơi, mẹ không cần phải hy sinh tiền đồ của mình vì bất kỳ ai đâu.]

[Cơ hội tốt như thế này, sao mẹ lại từ bỏ chứ, mẹ ngốc à?]

[Con tự chăm sóc mình được mà, không cần mẹ phải trông chừng đâu. Đợi về thành phố rồi, gửi con vào nhà trẻ là được.] Nguyễn Sơ Đường chẳng muốn trở thành gánh nặng cho hai vợ chồng, cũng không muốn Hạ Thục Nghi phải hối hận.

[Với lại, hai vợ chồng phải cùng nhau tiến bộ chứ, không thì ba con vào đại học, được mở mang tầm mắt, lại thấy mẹ không xứng với mình nữa, rồi đi tìm người phụ nữ khác thì sao?] Nguyễn Sơ Đường không hề nhìn thấy ba mình nhíu mày.

Nguyễn Đình Chu bị vợ mình nhéo một cái, đến rắm cũng không dám thả.

Đường Đường ơi là Đường Đường, có đứa con nào lại hại ba như con không cơ chứ?

Chỉ một câu của con thôi mà làm mẹ con tưởng ba đã làm chuyện gì có lỗi với mẹ rồi đấy.

Ui da, véo đau quá đi mất!

Nguyễn Sơ Đường nào biết bọn họ nghe được tiếng lòng của mình, cô bé chỉ mải lẩm bẩm trong bụng, chẳng thèm để ý nhiều thế đâu: [Vả lại, mẹ cũng đâu có kém, chỉ cần mẹ cố gắng, nỗ lực thêm chút nữa, thì dù có đội sổ cũng đỗ được vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh thôi. Đến lúc học hành xong, mẹ sẽ trở thành một cô giáo nhân dân đáng kính đó!]

Đôi mắt Hạ Thục Nghi sáng rực lên, cô kích động nắm chặt lấy tay Nguyễn Đình Chu, dùng ánh mắt ra hiệu: Anh nghe thấy không? Em cố gắng một chút là cũng có thể thi đỗ đại học, đi làm giáo viên đó!

Nguyễn Đình Chu gật đầu lia lịa, liếc mắt nhìn xuống cái đùi đang bị vợ túm chặt: Vợ anh giỏi quá rồi, nhưng mà giơ cao đánh khẽ chút được không, anh cũng biết đau mà!

[Còn ba ba ấy à, nếu có thể tai qua nạn khỏi, ba sẽ thi đỗ vào trường tốt nhất Bắc Kinh luôn, lại còn là khoa Kiến trúc nữa chứ, ngành bất động sản sau này hái ra tiền đó nha! Ba ơi, con chờ ba dẫn con đi ăn ngon mặc đẹp đó!] Nghĩ đến chuyện sau này không phải lo không có nhà ở, Nguyễn Sơ Đường sướng đến mức muốn bay lên trời.

Nghĩ đến vận mệnh sắp tới của Nguyễn Đình Chu, Nguyễn Sơ Đường lại thở dài một hơi: [Haiz, nhưng tiền đề là... ba mình phải sống được đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển đã.]

Nguyễn Đình Chu: "!!!"

Đường Đường, con mau nói đi chứ! Rốt cuộc ba con chết như thế nào hả?

Nói đi mà?

A!!!

Nguyễn Đình Chu sắp phát điên đến nơi.

Cô bé con trong lòng anh ngáp một cái, híp mắt rồi nhanh chóng ngủ khò khò, hoàn toàn chẳng hay biết tiếng lòng của mình đã khiến suy nghĩ của người khác dậy sóng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc