Chu Mãn Mãn bắt đầu nghi ngờ sâu sắc, việc trước đây không đưa liềm cho Chu Tiểu Mễ, có lẽ thật sự không phải cố ý làm khó cô ta, mà là... thật sự không còn cái nào nữa rồi...
Thời đại này, cái gì cũng thiếu, không chỉ năng suất sản xuất thấp, mà công cụ lao động cũng vô cùng khan hiếm.
Cô thắc mắc vì sao sáng sớm chưa bắt đầu làm việc đã có nhiều người ngồi chờ trước cổng hợp tác xã, thì ra là để tranh một cái dụng cụ thuận tay để dễ làm việc.
Có một cái liềm để gặt lúa thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có thể kiếm được nhiều công điểm hơn.
Nhìn Chu Tiểu Mễ đứng trước mặt với dáng vẻ nhút nhát, như sắp khóc đến nơi, Chu Mãn Mãn không chỉ thấy vết siết ở cổ đau nhói mà cả đầu cô cũng đau.
Cô mặt lạnh như tiền, dùng vẻ mặt công bằng vô tư nhất, sắt đá vô tình nhất nói: “Xin lỗi, hết liềm rồi.”
Quả nhiên, lời vừa dứt, nước mắt vốn còn đọng trong mắt Chu Tiểu Mễ lập tức trào ra như suối.
Cô ta cắn môi, không cam lòng hỏi vặn lại: “Sao lại không có? Lần trước không có, lần này cũng không có, em còn thấy thím Thúy Hoa vừa cầm liềm đi ra mà!”
Lòng bàn tay Chu Tiểu Mễ còn chưa hết phồng rộp, đến giờ vẫn còn đau nhức từng cơn, hôm nay nếu lại không có liềm, chắc đau chết mất!
Cách cô ta khóc không được gọi là đẹp, là một cô nhi sống trong cảnh khốn khó, đương nhiên cơ thể thiếu dinh dưỡng lâu dài. Tóc khô xơ, người gầy trơ xương, mặt mũi xanh xao. Trong nguyên tác, về sau Tôn Dụ dùng đủ mọi cách nuôi dưỡng cô ta, lúc đó khuôn mặt này mới được gọi là tiểu gia bích ngọc.
Còn bây giờ Chu Tiểu Mễ còn phải lao động, lo toan cuộc sống, cho dù ngũ quan có nền tảng, làn da cũng đã bị nắng gió làm cho đen sạm, thô ráp.
Nhưng nếu chỉ xét ngũ quan, đặt giữa đám đông cũng có thể gọi là thanh tú, chỉ là so với hồ ly tinh trắng trẻo sáng rỡ, nổi danh gần xa như Chu Mãn Mãn, cô ta chỉ như một cây giá đỗ mà thôi.
Chu Mãn Mãn không có tí xíu nào định thương hương tiếc ngọc, cố gắng nhịn không trợn trắng mắt, hạ giọng hỏi: “Ý của em là, chị cố ý không đưa liềm cho em hả?”
“Em... em không có ý đó...” Chu Tiểu Mễ lau nước mắt, cắn môi, “Chị, cho dù chị có ý kiến gì với em, cũng không cần nhằm vào em như vậy chứ? Em không đi làm, bà nội sẽ không có cơm ăn. Chị muốn bà nội chết đói sao?”
Nói đi nói lại, chẳng phải biến cô thành loại người độc ác mong người thân chết đói à? Không có liềm, lẽ nào cô có thể từ trên trời rơi xuống một cái cho Chu Tiểu Mễ?
Chu Mãn Mãn đập bàn một cái, nhíu mày: “Nhà chúng ta đã phân ra rồi, không phải chị muốn bà chết đói, mà là chính bà nói mẹ chị không cho bà ăn cơm, cố tình dẫn em ra ở riêng. Nếu bà thật sự chết đói, cũng là vì em mà chết đói. Còn cái liềm, chị nói không có là không có, chuyện chỉ là trùng hợp thôi. Em muốn có liềm, lần sau dậy sớm mà giành.”
Chu Tiểu Mễ đáng thương giơ hai bàn tay ra, nước mắt rơi lã chã, “Chị, em biết là vì anh Tôn Dụ nên chị mới đối xử với em như vậy, nhưng mà em... em và anh ấy trong sáng, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu. Sau này em... em sẽ không qua lại với anh ấy nữa, chị đừng giận nữa được không? Đừng nhằm vào em nữa…”
Giọng mang theo tiếng khóc, trông thật đáng thương.
Chu Mãn Mãn: “…”
Cô cũng sắp nghi ngờ mình không phải người nữa rồi, là cầm thú mất thôi!
Nhưng mà không có liềm thì cô làm gì được chứ!
Chu Mãn Mãn lạnh lùng nói: “Không có, lần sau dậy sớm hơn, chị không giúp được.”
Chu Tiểu Mễ ấm ức che mặt khóc nức nở, nhìn cô với ánh mắt đầy oán trách, nhìn chằm chằm, đến mức khiến người ta nổi da gà.
Chu Mãn Mãn nổi đầy da gà, trong lòng cũng chán ngán cực độ.
Hai người đang giằng co, bên kia người phụ trách kiểm kê dụng cụ và ghi danh là vợ trưởng thôn quay đầu lại hỏi: “Hai chị em làm sao vậy?”
“Thím ơi.” Chu Tiểu Mễ nghẹn ngào nói: “Con không có liềm…”
Vẫn là cái kiểu đáng thương ấy.
Chu Mãn Mãn lập tức giải thích: “Thím à, thật sự là không còn liềm nữa, không phải con cố ý không đưa cho em ấy. Các bác các thím trong thôn trời chưa sáng rõ đã đến xếp hàng, con không thể vì thiên vị Tiểu Mễ mà để dành liềm cho em ấy được, thế thì không công bằng với người khác! Con là người có giác ngộ lắm đó, đội trưởng giao việc này cho con là vì tin tưởng con! Con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm chuyện đối xử đặc biệt như thế!”
Vợ trưởng thôn vốn định nhíu mày, nhưng lập tức mỉm cười, định khen Mãn Mãn một câu “không có thì thôi, lần sau đến sớm hơn là được”, nhưng thấy Chu Tiểu Mễ khóc quá đáng thương, đành thở dài, nói với Chu Mãn Mãn: “Mãn Mãn, con đi ra kho sau xem thử, lần trước thím nhớ có một cái liềm mẻ hư nặng được mang về, vốn định mang đi sửa, giờ tạm thời đưa cho con bé dùng đi.”
Chu Tiểu Mễ mừng rỡ: “Cảm ơn thím ạ.”
Đấy, không hổ là nữ chính, có hào quang.
Chu Mãn Mãn đáp một tiếng, cầm chìa khóa định rời đi, không ngờ phía sau bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Chu Mãn Mãn, em làm sao vậy hả?!”
Là Tôn Dụ đến.
Chu Mãn Mãn cuối cùng cũng không nhịn được trợn trắng mắt, bất đắc dĩ quay người lại, lạnh lùng nhìn anh, “Anh ăn cần tây vào sáng nay à? Miệng nặng mùi vậy?”
“Em——” Tôn Dụ liếc nhìn gương mặt đầy nước mắt của Chu Tiểu Mễ, không thèm để ý đến Chu Mãn Mãn, chỉ cúi đầu hỏi nhỏ cô ta: “Em không sao chứ?”
Chu Tiểu Mễ rưng rưng lắc đầu, không giải thích, chỉ tỏ ra dịu dàng yếu ớt, ấm ức vô cùng.
Chính là cái kiểu chịu ấm ức cũng không mách lẻo.
Trong mắt Tôn Dụ, người khiến Chu Tiểu Mễ bị uất ức, đương nhiên đã quá rõ ràng.
Sắc mặt anh lập tức sầm xuống, nhìn bàn tay trống không của Chu Tiểu Mễ, cơn giận bùng lên, quát: “Em lại giữ liềm của cô ấy không cho hả? Sao em không đưa liềm cho cô ấy?”
Chu Mãn Mãn hít sâu một hơi mới nén được cơn giận, kiên nhẫn đối phó với anh: “Dụng cụ có hạn lại hay bị hỏng. Giờ đang vụ mùa, đến muộn không lấy được dụng cụ là chuyện bình thường. Sao người khác không lấy được thì im ru, còn cô ta thì đặc biệt, không lấy được dụng cụ là khóc cả nửa ngày, cuối cùng thành ra lỗi của tôi?”
“Lần trước cũng thế, lần này cũng thế, nếu không phải nhằm vào thì là gì?” Giận dữ, tự tin chính nghĩa.
Chu Mãn Mãn tức cười, cười một cái, vết thương trên cổ đau nhói khiến cô gần như rơi nước mắt, hốc mắt cũng ửng đỏ theo.