Cô quay đầu lại, lau nước mắt nói với vợ trưởng thôn:
“Thím ơi, thím nghe anh ta nói kìa, có phải là lời người nên nói không? Không có liềm thì là không có liềm thôi. Tiểu Mễ đến muộn không lấy được, chẳng lẽ cháu phải đặc biệt giữ lại cho nó? Nếu thật sự như vậy, thì cháu không làm việc này nữa. Cháu đến để góp sức cho tập thể, để tiện cho mọi người, chứ không phải để mở cửa sau cho Tiểu Mễ, cháu không vượt qua được lương tâm mình! Với lại, chẳng phải cháu cũng đang định đi kho tìm cái liềm mẻ đó sao? Cháu có phải cố ý không đưa cho nó đâu!”
Khóc à? Ai mà chẳng biết khóc.
Cô không khóc với tên đàn ông khốn kia, cô khóc với người lớn.
Hừ.
Vợ trưởng thôn lập tức bỏ dở công việc đang đếm dở một nửa, đi tới, nhìn khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê dầm mưa của cô, dịu giọng an ủi mấy câu, rồi lại nhìn hộp đựng dụng cụ, phát hiện thật sự đã hết, lúc này mới đứng thẳng người, mặt nghiêm lại mắng cho Tôn Dự và Chu Tiểu Mễ một trận tơi bời.
“Mãn Mãn nói không sai! Các cháu xem con bé có tinh thần giác ngộ biết bao nhiêu? Hai đứa này trước đây ta thấy cũng biết điều lắm, sao hôm nay lại vô lý như vậy, làm chậm trễ công việc của người khác?”
Tôn Dự ban đầu còn tức giận đùng đùng, không ngờ nghe xong những lời này lại như bị một xô nước lạnh dội từ đầu xuống.
Đầu óc anh ta trống rỗng một lúc, không ngờ vợ trưởng thôn lại bênh vực Chu Mãn Mãn, cũng không ngờ rằng cô thực sự không làm khó Tiểu Mễ. Anh ta lắp bắp một lúc cũng không biết nên nói gì.
“Vậy, vậy thì đi lấy cái liềm mẻ kia cho cô ấy đi...” Tôn Dự đỏ mặt nói, nhưng không hề nhắc đến một lời xin lỗi.
Chu Mãn Mãn không vui, hừ nhẹ:
“Thím nói rồi, cái đó vốn để mang đi sửa, giờ cho cô ấy dùng một lần, biết đâu lại hỏng hẳn không sửa được nữa. Đã có quy định rồi thì cháu không thể phá lệ, con dao đó cháu không đi lấy nữa đâu.”
“Sao mà cô ngang ngược thế?” Tôn Dự vừa nguôi giận lại nổi cơn tam bành.
Nào ngờ vợ trưởng thôn lại phụ họa theo:
“Mãn Mãn nói đúng đấy, chuyện phá lệ, có một sẽ có hai. Hôm nay đến muộn, ngày mai đến sớm là được thôi. Có gì to tát đâu? Thôi, đừng ầm ĩ nữa, mọi người cứ theo quy định mà làm.”
Nói xong, bà mang những thứ còn thừa không dùng đến về kho, tự mình tiếp tục bận rộn.
Một lời định đoạt.
Chu Mãn Mãn cụp mắt xuống, tuy nước mắt vẫn còn lưng tròng, nhưng đáy mắt lại ánh lên nụ cười đắc ý.
Tôn Dự và Chu Tiểu Mễ nhìn nhau, cả hai đều lúng túng vô cùng.
Chu Tiểu Mễ theo thói quen cầu cứu Tôn Dự:
“Anh Dự... em, em phải làm sao đây...”
Chu Mãn Mãn nhàn nhạt nói:
“Chẳng phải anh ta đeo liềm bên hông sao? Đã xót cô như vậy, thì cho cô dùng đi.”
Tôn Dự ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra là mẹ mình đã xếp hàng từ sớm lấy cho anh một cái liềm.
Nghĩ một lúc, anh đưa cho Chu Tiểu Mễ.
Hai người họ từ lâu đã không còn khách sáo gì với nhau, Chu Tiểu Mễ do dự một chút rồi đưa tay nhận lấy.
Thấy vậy, Chu Mãn Mãn lại cười nhạt nói:
“Lúc nãy còn nói gì mà sau này không qua lại nữa, tôi thấy lời cô nói như đánh rắm vậy, chẳng có giá trị gì cả. Tránh cũng không biết tránh, ai mà tin nổi hai người trong sạch chứ.”
Chu Mãn Mãn cố tình châm chọc.
Ai khiến cô khó chịu, cô cũng khiến người đó không dễ chịu.
Ban đầu cô chỉ muốn sau khi hủy hôn thì nước giếng không phạm nước sông, ai ngờ vừa chạm mặt Chu Tiểu Mễ là hết nồi này tới chậu kia úp xuống đầu, hết bùn này đến nước bẩn bị dội lên người.
Chu Mãn Mãn đâu có chịu nuốt cái thiệt đó vào bụng? Nhịn một lần, chẳng biết lần sau sẽ còn đến khi nào.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Chu Tiểu Mễ vốn đang ửng đỏ nay lập tức trắng bệch.
Cô ta hoảng hốt ném cái liềm đi, chạy mất.
Tôn Dự định đuổi theo, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh lẽo như cười mà không phải cười của Chu Mãn Mãn, trong lòng anh ta bỗng sinh ra một cảm giác bực bội không thể tả.
Dưới ánh nhìn trong veo nhưng đầy giễu cợt của cô, anh ta chậm rãi dừng bước.
Tôn Dự sa sầm mặt, lạnh giọng nói:
“Tôi với Tiểu Mễ đúng là trong sạch, ngược lại là cô, cô với cái tên Ngu Hoài Giản kia lén lút không rõ ràng. Tôi còn chưa hỏi tội cô, cô lại dám lật ngược đổ vấy lên đầu tôi, tôi chưa từng thấy người nào vô lý như cô!”
“Anh chẳng phải đã sớm anh anh em em với Chu Tiểu Mễ rồi sao? Hơn nữa đã hủy hôn rồi, anh còn tư cách gì để quản tôi?”
“Cô, cô đúng là không thể nói lý!” Tôn Dự giận đến mức mặt mũi vặn vẹo, lạnh lùng quát:
“Phải rồi. Chỉ có loại người lòng dạ bẩn thỉu như cô mới nhìn ai cũng thấy bẩn! Cô chắc là đã sớm có gì với tên Ngu Hoài Giản kia rồi, nên mới nhìn ai cũng tưởng như thế!”
Chu Mãn Mãn tức đến mức suýt khóc, lòng cô vô cùng uất ức.
Dựa vào đâu mà anh ta cứ luôn nói lời cay nghiệt với cô, luôn vu oan cho cô những chuyện không đâu? Thật không chịu nổi nữa rồi.
Chu Mãn Mãn đứng phắt dậy, định phát tác, thì đúng lúc ấy, một giọng nói lạ vang lên:
“Nếu lòng anh không bẩn, sao lại thấy lòng người khác bẩn? Anh nhìn thấy được người khác bẩn, chứng tỏ anh còn bẩn hơn ai hết.”
Giọng điệu lạnh lùng, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng ý châm chọc thì không thể rõ ràng hơn.
Nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của Chu Mãn Mãn, cơn giận của Tôn Dự vốn vừa trút được một nửa, giờ lại đến lượt anh ta mặt mày vặn vẹo.
Anh ta quay đầu lại, liền thấy Ngu Hoài Giản đang đứng phía sau.
Chàng thiếu niên có làn da trắng mịn không giống người nhà quê chút nào, vẻ mặt lạnh nhạt, mí mắt khẽ nhấc, ánh mắt còn lạnh hơn ánh trăng.
Không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.