Hai mẹ con đang trên đường về thì thấy vợ trưởng thôn đi tới từ hướng đối diện, tay còn xách theo một con gà và mấy quả trứng.
Hướng đó thì chỉ có thể đi đến nhà Chu Mãn Mãn.
Tôn Quế Cúc nghĩ ngợi một chút, lập tức bước tới chặn lại hỏi: “Vợ trưởng thôn này, chị xách đồ đi đâu vậy?”
Vợ trưởng thôn vừa thấy bà ta, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Quế Cúc à, tôi mang chút đồ sang cho Mãn Mãn đó. Hai nhà thân thiết mà, hay là chị tiện tay mang giúp tôi luôn, tôi đỡ phải đi chuyến này?”
Vừa nghe đến chuyện này, Tôn Quế Cúc lập tức ưỡn ngực lên, đắc ý nói: “Tôi không đi đâu. Sau này hai nhà chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, chúng tôi đã hủy hôn rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt vợ trưởng thôn lập tức trở nên kỳ quái: “Mãn Mãn là đứa trẻ tốt mà, tôi còn đang chờ được uống rượu mừng cưới của hai đứa kia nữa cơ.”
Tôn Quế Cúc khinh thường nói: “Có một số người nhìn bề ngoài thì có vẻ tốt, nhưng sau lưng làm những chuyện gì thì chẳng ai biết được đâu. Mấy hôm trước tôi còn thấy nó ở trong rừng với một người đàn ông…”
Tôn Quế Cúc vốn không có ý định giữ kín chuyện cho Chu Mãn Mãn.
Bị cô làm cho tức ở nhà, tất nhiên phải tìm cách xả lại.
Tôn Dụ lập tức cắt ngang, lớn tiếng quát: “Mẹ!”
Chuyện như vậy mà cũng nói ra ngoài được à?
Anh ta còn có thể diện hay không?
Tôn Quế Cúc hừ lạnh một tiếng, im miệng, tuy chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã ám chỉ rất rõ ràng.
Bà ta chờ vợ trưởng thôn sẽ mắng Chu Mãn Mãn không biết xấu hổ cùng mình
Ai ngờ…
Vợ trưởng thôn ngập ngừng nói: “Có khi nào là hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm cái gì chứ?” Tôn Quế Cúc tức tối: “Tôi thấy rõ rành rành, cả người nó đều bám lên người người ta rồi, không phải lẳng lơ thì là gì? Cái người đàn ông đó… người đàn ông đó tôi nhìn cũng rõ mồn một, chính là Ngu Hoài Giản nhà ông Ban! Cả thôn Điềm Táo này, ngoài cậu ta ra, chẳng ai có vóc dáng như thế!”
“Vậy thì không sao rồi. Trời ơi, cô làm tôi sợ chết khiếp!” Vợ trưởng thôn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dạo trước mấy căn nhà của thành niên trí thức bị sập đúng không? Trong đại đội muốn sửa lại nhà cho bọn họ. Nhưng lúc lên núi đốn cây làm xà nhà thì phát hiện có người lén lút chặt trộm cây cổ thụ! Đúng là cái đồ trời đánh trộm cây, dám ăn cắp tài sản tập thể! Sau đó trong thôn phải phân công người luân phiên canh chừng bọn trộm cây. Vừa hay mấy hôm trước đến lượt thằng nhỏ nhà ông Ban. Trùng hợp làm sao, nó lại bắt quả tang được tên trộm!”
“À… hả?” Tôn Quế Cúc đứng hình, trong lòng chợt dâng lên linh cảm bất an.
“Ừ đó, rồi trên đường đuổi theo tên trộm thì gặp Mãn Mãn. Mãn Mãn đúng là một nữ anh hùng! Thấy việc nghĩa là ra tay, lập được công lớn. Nhưng mà đám lưu manh kia liều mạng lắm, dám ra tay đánh người, làm hai đứa nhỏ đều bị thương.” Vợ trưởng thôn kể tiếp: “Ngu Hoài Giản bị thương, lưng bầm tím hết cả mảng. Mà vẫn chưa là gì đâu, nghe nói Mãn Mãn còn bị thương nặng hơn! Vậy nên ông nhà tôi mới bảo tôi mang con gà mái tới thăm cô ấy.”
Vợ trưởng thôn như trút hết gạo trong thùng, thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện.
Tôn Quế Cúc lắp bắp: “Chuyện… chuyện đó không thể nào! Với cái thể trạng của Chu Mãn Mãn, sao có thể đuổi theo trộm được? Mọi người đều là người lớn, đừng nghe mấy đứa nhỏ bịa chuyện, nói gì tin đó!”
Tôn Quế Cúc cuống quýt biện giải, thực sự không muốn tin Chu Mãn Mãn lại có thể từ một con hồ ly tinh bị khinh ghét biến thành nữ anh hùng được!
“Sao lại không thể chứ? Hai đứa còn lấy lại được cả mấy cây gỗ bị trộm trước đó nữa. Không phải anh hùng thì là gì? Đội trưởng còn nói sẽ khen thưởng, cổ vũ tinh thần cống hiến cho tập thể của tụi nhỏ. Con gà mái này của tôi chỉ là chút lòng thành thôi.”
Vợ trưởng thôn nói xong, sắc mặt bỗng nghiêm lại, hỏi Tôn Quế Cúc: “Nói mới nhớ, hôm đó chị thấy hai đứa rồi, sao không giúp đuổi theo trộm?”
“Tôi… tôi… tôi không biết gì cả… tôi không thấy tên trộm nào cả.” Tôn Quế Cúc hoảng hốt, môi khô khốc.
Nhưng vợ trưởng thôn không thèm nghe giải thích nữa, chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt sâu xa như đang nghi ngờ nhận thức chính trị của bà ta còn không bằng hai đứa trẻ dám hy sinh vì tập thể.
Tôn Quế Cúc từ trước đến nay chưa từng bị ai nhìn bằng ánh mắt như vậy, cảm giác đó còn khó chịu hơn bị tát một cái, lập tức cứng họng, chỉ còn biết cười gượng, âm thầm siết chặt tay lại.
Ngược lại, Tôn Dụ vẫn luôn im lặng lại hỏi: “Mãn Mãn… bị bệnh ạ?”
“Cậu không biết à?” Vợ trưởng thôn ngạc nhiên.
Bà ấy vốn là người không giấu nổi chuyện, đang định nói tiếp, lại nghĩ đến chuyện Tôn Quế Cúc vừa nói hai người đã hủy hôn, liền nén lại, giọng là lạ: “Sao cậu lại hỏi tôi? Cả làng đang khen ngợi Mãn Mãn, bảo mọi người phải học theo tinh thần của cô ấy, còn hai người thì sao, đến cả việc cô ấy bị bệnh cũng không biết, lại còn rắc muối vào vết thương rồi hủy hôn.”
Nói xong thì bà ấy xách gà rời đi, không muốn nhiều lời thêm.
Tôn Dụ cúi đầu, mặt mũi xấu hổ.
Vừa nãy anh ta… còn mắng cô ấy.
Hai ngày nay, Tôn Dụ đúng là không chú ý gì đến chuyện trong thôn, cũng chẳng quan tâm Chu Mãn Mãn, toàn tâm toàn ý ở bên Chu Tiểu Mễ.
Bà nội Chu không sống chung với Chu Mãn Mãn, mà ở trong ngôi nhà tổ.
Nhà tổ cũ kỹ lắm rồi, mấy hôm trước trời mưa lớn, mái nhà dột, Chu Tiểu Mễ nói phòng bà bị dột, ban đêm không ngủ được, nên anh ta đã đến giúp họ sửa mái nhà.
Tất cả những chuyện xảy ra đều do mẹ anh ta kể lại.
Chỉ nghe thấy Chu Mãn Mãn lén lút với người đàn ông khác, Tôn Dụ đã giận đùng đùng chạy đến đòi hủy hôn.
Không ngờ… sự thật lại là như vậy.
Tin đồn đáng chết!
Trong lòng anh ta vừa áy náy vừa hối hận, muốn quay lại gặp Chu Mãn Mãn, nhưng nghĩ đến tờ hôn thư bị cô xé nát, anh ta lập tức nở nụ cười thê lương, mọi sự ăn năn đều hóa thành nỗi xấu hổ.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Anh ta liếc nhìn Tôn Quế Cúc, thấy bà ấy né tránh ánh mắt, không nhịn được nói: “Mẹ, sao mẹ có thể vu khống Mãn Mãn như thế được? Sau này đừng tùy tiện nói linh tinh, gây ảnh hưởng không tốt.”
Tôn Quế Cúc như bị sét đánh, không thể tin nổi nhìn con trai mình, nước mắt trào ra: “Con còn mắng mẹ? Con còn dám mắng mẹ? Mẹ làm vậy là vì ai hả?”
“Tốt lắm, nuôi lớn một con sói mắt trắng, vì một đứa con gái chưa cưới mà quay sang mắng mẹ mình! Mẹ không sống nổi nữa rồi! Con đi tìm Chu Mãn Mãn của con đi!”
Nói xong, bà ta khóc lóc chạy đi.
Tôn Dụ nghiến răng, đành phải đuổi theo dỗ: “Mẹ, con không có ý đó. Con chỉ là… chỉ là… Ấy, thôi vậy.”
“Con thề đi! Sau này không được mập mờ với nó nữa!” Tôn Quế Cúc cứng rắn, mắt ngấn lệ: “Nếu không hủy hôn, sau này con sẽ hối hận đấy!”
Tôn Dụ trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu.
Hai mẹ con mỗi người một nỗi tâm tư trở về nhà, ai nấy đều ủ rũ.
Còn bên nhà Chu Mãn Mãn, lại đang vui mừng giết gà ăn bữa ngon.
Gà vừa giết xong còn chưa kịp nấu, Chu Bình đã bảo Triệu Yến Thu chặt gà làm đôi, nói: “Phải mang qua cho nhà ông Ban nữa. Đứa nhỏ đó… haiz, đứa nhỏ ấy đã giúp Mãn Mãn, nhà mình phải cảm ơn nó.”
Nghe xong lời vợ trưởng thôn kể lúc nãy, Chu Bình cũng sững sờ.
Nhưng bà phản ứng rất nhanh, lập tức đoán ra mọi chuyện đã xảy ra thế nào.
Ngu Hoài Giản không chỉ giúp bọn họ, còn nói dối giúp họ một cách tròn trịa.