Khi Chu Bình đỡ Chu Mãn Mãn bước ra khỏi phòng, vừa nhìn đã thấy Tôn Dụ và mẹ anh ta đang đứng trong sân.Nhà họ Tôn chỉ có hai người, lần này đều đến cả.
Tôn Dụ hơn Chu Mãn Mãn ba tuổi, năm nay đã hai mươi.
Là nam chính trong nguyên tác, đương nhiên diện mạo cũng xuất sắc vô cùng. Làn da màu đồng cổ, gương mặt tuấn tú. Đường nét khuôn mặt cứng cáp, lạnh lùng, toát lên vẻ chính trực nghiêm túc.
Tôn Dụ cũng nhìn thấy Chu Mãn Mãn.
Thấy cô yếu ớt đến mức gần như dựa hẳn vào người Chu Bình, trông mỏng manh chẳng có chút sức lực nào, anh ta cầu mày, trong mắt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Mãn Mãn, lớn từng này rồi mà suốt ngày chỉ biết nằm nhà không làm việc gì, em định để thím nuôi em cả đời à!" Tôn Dụ quát một câu, giọng nói không giấu vẻ thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt tràn đầy không tán đồng.
Chu Mãn Mãn tức đến mức ho khan, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng vì giận, cảm giác như bị sỉ nhục. Cô mới vừa khỏi bệnh, chẳng lẽ đến quyền được nghỉ ngơi cũng không có? Cô hôn mê suốt hai ngày, anh ta có thèm đến thăm đâu chứ?
Sắc mặt Chu Bình lập tức sầm lại, dám nói con gái bà như thế ngay trước mặt bà, chẳng phải là xem thường nhà họ Chu rồi sao? Mãn Mãn nói quả nhiên không sai, gả sang đó, chắc chắn sẽ bị ức hiếp.
Bà lập tức tức giận mắng: “Cậu là cái thá gì mà dám nói con gái tôi như thế? Tôi nuôi con gái tôi lớn từng này, đã từng ăn một hạt gạo nào nhà cậu chưa? Mãn Mãn muốn thế nào là chuyện của nó, liên quan gì đến cậu? Cậu có muốn xả giận cũng không được xả ở nhà tôi, cút hết cho tôi!”
Tôn Dụ đỏ mặt tía tai, chỉ có thể xấu hổ hừ một tiếng.
Một người phụ nữ ngu dốt, thô lỗ và thiển cận như vậy, nuôi ra con gái cũng chẳng ra gì.
Chính vì sự nuông chiều vô độ của Chu Bình mà mới khiến Chu Mãn Mãn trở nên kiêu căng và ngông cuồng như thế.
Nghĩ đến tính cách chua ngoa của Chu Mãn Mãn, lông mày Tôn Dụ lại càng nhíu chặt, gần như có thể kẹp chết một con ruồi.
Nhưng cũng may, hôm nay cuối cùng cũng có thể giải quyết dứt điểm.
Sau này sẽ không còn phải sống dưới danh nghĩa vị hôn phu của Chu Mãn Mãn nữa, không cần chịu đựng sự vô lý của cô ta, Tôn Dụ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
“Con à.” Tôn Quế Cúc lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng ta đến là để hủy hôn, không cần nói nhiều.”
Tôn Quế Cúc là một người phụ nữ góa bụa đã nhiều năm, sống trong cảnh nghèo khó. Bà ta gầy đến mức hai má hõm sâu, gò má cao nhọn đến mức kỳ dị, trông chẳng khác gì một người đàn bà chua ngoa cay nghiệt.
Chu Bình cười lạnh: “Con gái tôi tử tế như vậy, đính hôn với con trai bà bao nhiêu năm rồi, tuy chưa chính thức về nhà chồng, nhưng người trong thôn Điềm Táo ai chẳng coi hai đứa là một cặp? Bây giờ bà nói hủy là hủy à? Không dễ vậy đâu! Bà dù có nói vỡ trời ra cũng phải đưa ra lý do chính đáng, nếu không tôi sẽ gọi mọi người đến xem náo nhiệt, để họ phân xử xem nhà họ Tôn các người ức hiếp người khác như thế nào!”
Tôn Quế Cúc cười khinh bỉ, cực kỳ không muốn dây dưa với Chu Bình.
Bà ta có cùng suy nghĩ với con trai — người nhà họ Chu, ai nấy đều mang bộ mặt thực dụng. Người lớn thì già nua, trẻ nhỏ thì vô tích sự; hoặc là lười biếng bạc bẽo, hoặc là kẻ đầu cơ trục lợi, chẳng có ai ra hồn.
Làm thông gia với loại người như vậy, Tôn Quế Cúc dứt khoát không đời nào đồng ý.
“Hừ.” Tôn Quế Cúc hừ một tiếng qua lỗ mũi, chẳng buồn nói nhiều: “Tôi còn muốn hỏi bà đấy. Con gái bà đã đính hôn với con trai tôi, nhưng giờ lại muốn nhét cho tôi một đứa không rõ ràng đầu đuôi, thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tôn!”
Một chậu nước bẩn hắt xuống, Chu Mãn Mãn cũng không thể ngồi yên nữa.Cô ho vài tiếng dữ dội, giận dữ quát: “Thím nói vậy là có ý gì?”
Dù nhà họ Tôn chủ động đến đòi hủy hôn, đúng là hợp ý cô, nhưng Chu Mãn Mãn cũng không muốn mang danh xấu không rõ ràng như thế.
Tôn Quế Cúc tiếp tục chế giễu: “Ôi chao, chuyện mày làm ấy à, ngay cả bà già như tao cũng chẳng dám mở miệng nói ra. Nếu không phải vì mày không giữ mình, bị người ta bắt gặp ôm ấp đàn ông trong rừng nhỏ, con trai tao chẳng phải vẫn coi mày như tổ tông mà cung phụng đấy à, làm sao dám bỏ mày chứ?”
Từng lời từng chữ như dao đâm thẳng vào tim, không chút nể nang.
Ôm ấp đàn ông trong rừng nhỏ?
Chuyện này, đừng nói là Chu Mãn Mãn đã đính hôn, dù chưa đính hôn, mà bị người ta thấy ôm ấp với đối tượng đàng hoàng thì ở thời buổi này cũng bị người đời chỉ trích, mắng chửi không ra gì.
Chu Bình tức đến phát run, không ngờ đối phương vì muốn hủy hôn mà dám bịa ra lý do như vậy, chẳng phải muốn lấy mạng con gái bà sao?
Mắt bà đỏ hoe, không thèm nói lý nữa, hét to: “Con dâu cả, dao của tôi đâu rồi? Hôm nay tôi phải chém chết con mụ vô liêm sỉ này! Dám vu oan con gái tôi, bà già tao hôm nay liều chết với nó!”
Triệu Yến Thu rất nghe lời, quýnh quáng chạy khắp sân tìm dao, nước mắt sắp rơi, tìm một vòng không thấy, mới nhớ ra là dao bị lũ trẻ mang đi cắt cỏ cho heo rồi.
“Mẹ, không thấy dao, lấy cái khác được không?”
“Mau đi tìm!” Rồi bà cũng chạy vào bếp tìm dao cùng.
Chu Mãn Mãn: “…”
Mẹ cô đúng là bốc đồng quá sức.
Tôn Quế Cúc cũng có chút hoảng, sợ bà già này thật sự liều mạng làm chuyện dại dột. Nhưng con trai bà còn ở đây, Tôn Dụ còn trẻ, sức lực lại lớn, chắc cũng không đến mức bị bà già đánh bại, nên bà yên tâm phần nào. Lập tức núp kỹ sau lưng con trai, tiếp tục nói: “Bây giờ chuyện bị bại lộ rồi thì đâm lao phải theo lao à? Đừng tưởng tôi không biết, hôm đó tôi không ở ngoài ruộng, mà ở trên núi nhìn thấy hết! Nếu không chịu hủy hôn, tôi sẽ loan tin khắp nơi về chuyện cô làm! Để xem sau này còn ai dám lấy cô!”
Hai ngày trước, Chu Mãn Mãn treo cổ trong rừng nhỏ.
Sau đó cô ngất đi.
Người cõng cô về nhà chắc chính là chàng trai đã cứu cô.
Bị người ta thấy rồi lại thành ra thế này sao?
Chu Mãn Mãn im lặng, nhưng trong mắt bọn họ, đó chính là ngầm thừa nhận.