Khi Chu Mãn Mãn tỉnh lại thì đã qua hai ngày kể từ vụ treo cổ.Trong đầu cô cũng đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của thế giới này.
Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết niên đại, trở thành nữ phụ độc ác gây sự đủ kiểu.
Nam chính là vị hôn phu của cô, cũng là thanh mai trúc mã. Còn nữ chính là cô nhi được bà nội nhà họ Chu nhận nuôi.
Nguyên chủ có một người mẹ trọng nữ khinh nam và ba người anh trai. Trong cái thời đại ai cũng thiếu ăn thiếu mặc, nguyên chủ chưa từng phải chịu khổ, không đói khát, được cả nhà nâng niu, cưng chiều đến mức chẳng biết đời khó ra sao.
Cô ấy chỉ chăm chăm lo yêu đương với nam chính, gây chuyện khắp nơi, làm nổi bật sự dịu dàng và kiên nhẫn của nữ chính, để rồi nam chính quay đầu yêu nữ chính.
Còn cô – nữ phụ? Đương nhiên là vật hi sinh.
Nguyên chủ treo cổ là vì khi phân phát công cụ làm việc trong tổ sản xuất, không đưa cái liềm tốt cho Chu Tiểu Mễ, khiến cô ta phải dùng tay ngắt lúa, làm tay nổi đầy phồng rộp. Nam chính thấy đau lòng nên đến mắng Chu Mãn Mãn, thế là cô treo cổ.
Loại chuyện này nhiều không kể xiết.
Chu Mãn Mãn đau đầu như búa bổ, không nhịn được dùng tay xoa huyệt Thái Dương, cô muốn nói chuyện, yết hầu vẫn nóng rát.
Người phụ nữ khóc thút thít ở đầu giường thấy cô tỉnh, vội vui vẻ nói: “Mãn Mãn, cuối cùng còn cũng tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái, nếu còn đau, mẹ đưa con vào bệnh viện trong thành phố châm cứu, không thoải mái thì phải nói ra.”
Thời buổi này làm gì có nhà ai dư lương thực, dù đau đầu nhức óc, cũng không dám đi bệnh viện, chỉ tùy tiện mua một ít thuốc về uống. Bệnh viện là nơi dùng tiền đổi mạng, không phải hết cách, ai dám đi?
Chu Mãn Mãn chỉ là bị dọa, yết hầu bị thương nhẹ, cô đã khám bác sĩ, bà lại nói muốn đưa cô tới bệnh viện, có thể thấy bà rất yêu thương nguyên chủ.
Tuy rằng giả thiết của người mẹ này trong nguyên tác là vai ác ức hiếp bé gái mồ côi, nhưng lại đối xử cực kì tốt với con gái. Muốn trăng cho trăng, nuông chiều không bờ bến.
“Mẹ.” Chu Mãn Mãn gian nan gọi một tiếng, khàn khàn nói: “Con không sao, chỉ có cổ họng hơi đau.”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ nói phải uống nhiều nước.” Chu Bình lau nước mắt, dịu dàng đưa nước rồi đắp chăn cho cô, sau đó đi ra cửa hét to.
“Vợ thằng cả, cô ngủ ở đâu rồi? Bảo cô đi nấu bát trứng gà đường đỏ, nấu mãi cũng không xong, hay là cô ăn vụng! Cô dám ăn vụng thuốc bổ của em gái, chán sống rồi à? Còn không mau lăn ra đây cho bà!”
Trông bà khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng lúc nãy.
Chu Mãn Mãn bị nghẹn ho khụ khụ.
Chu Bình đứng ngoài cửa nghe thấy được, vội vọt vào, lại thay đổi sắc mặt, khóc ròng nói: “Ôi bé con của mẹ, sao con lại phải chịu khổ thế này? Đều do thằng nhóc nhà họ Tôn! Vậy mà nó dám mắng con gái của mẹ, mẹ phải lột da nó! Chờ, chờ con hết bệnh rồi, mẹ dẫn mấy anh trai con đến đó, bắt nó cúi đầu xin lỗi con.”
Càng nói bà càng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Bà hùng hổ một hồi, còn không quên sửa tóc mái trước mặt cho Chủ Mãn Mãn.
Chu Mãn Mãn thấy bà lật mặt thì sợ ngây người.
Sau một lúc ngẩn ngơ, cô mới nhớ đến chính sự.
Chu Mãn Mãn vội la lên: “Mẹ, chúng ta đi từ hôn đi, con không cần Tôn Dụ, con muốn từ hôn với anh ta.”
Có lẽ do thân thể khôi phục hoàn toàn, Chu Mãn Mãn vừa kích động, hốc mắt lại trào ra vài giọt trong suốt nước mắt. Đôi mắt óng ánh nước, càng thêm động lòng người.
Lòng Chu Bình đã mềm nhũn.
Con gái bà tốt như vậy, là cô gái xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới, đáng ra phải chọn người đàn ông tốt nhất, vậy mà bị tên Tôn Dụ trói chặt.
Con gái thích Tôn Dụ thế nào, Chu Bình cũng biết.
Từ nhỏ đã anh Tôn Dụ dài, anh Tôn Dụ ngắn. Sau khi đính hôn với Tôn Dụ, ngày nào cũng nhắc phải làm vợ cho Tôn Dụ.
Bây giờ còn gái nói vậy, chắc chắn đã đau thấu tim!
Chu Bình đau lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, Tôn Dụ không dám không cưới con. Lúc trước đính hôn, nhà chúng ta đã cho họ nửa đầu heo, hai con vịt, hai con gà, hai túi hạt cao lương cho nhà họ làm lễ đính hôn. Từ hôn, thì bọn họ phải trả lại tất cả, bọn họ ăn vào bụng, nhổ không ra, muốn hủy cũng không được, dù sao nhất định sẽ cưới con, đừng sợ nhé.”
Bởi vì Chu Mãn Mãn quá mức sĩ mê Tôn Dụ, sống chết muốn đính hôn với anh ta, vì thúc đẩy chuyện hôn sự này, lúc trước nhà họ Chu đã đào rỗng của cải.
Còn nhà họ Tôn sao? Vì nhà nghèo, họ chỉ mang đến cho Mãn Mãn một đôi giày.
Khi ấy mẹ cô, Chu Bình, đã cảm thấy mất mặt, nhưng con gái cứ sống chết đòi cưới, nên đành chấp nhận.
Giờ mà muốn hủy hôn, nhà họ Tôn cũng không có gì để trả lại.
Chu Mãn Mãn nghe xong muốn khóc không thành tiếng, vội nói: “Mẹ, con không thích anh ta nữa rồi. Anh ta chẳng đối xử tốt với con, còn khinh thường con. Giờ còn chưa cưới mà đã vậy, sau này cưới về, chẳng phải con sẽ càng bị ức hiếp sao? Con chỉ muốn ở bên mẹ suốt đời, không đi đâu cả. Hơn nữa…”
Chu Mãn Mãn ngập ngừng, cắn môi: “Con thấy, giữa Tôn Dục và Tiểu Mễ có gì đó mờ ám!”
Một nam một nữ thì còn có thể mờ ám chuyện gì? Dĩ nhiên là quan hệ không trong sáng rồi!
Chu Bình nghe xong lập tức nổi đóa: “Thật không?”
Chu Mãn Mãn gật đầu khóc: “Dù giờ chưa có gì, thì cũng sắp rồi, con không cảm nhận sai đâu. Con thấy họ lén lút gặp nhau sau giờ làm mấy lần rồi, không biết họ làm gì. Lần này Tôn Dục mắng con cũng vì cô ta. Mẹ, con chịu hết nổi rồi, con muốn hủy hôn!”
Ở giai đoạn này, hai người kia đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, Chu Mãn Mãn hoàn toàn không vu oan.
“Được rồi được rồi! Thôn Điềm Táo này đúng là sinh ra một cặp cẩu nam nữ không biết xấu hổ!” Chu Bình giận dữ, nói: “Mẹ nó! Dám vì một con hồ ly tinh mà mắng con gái tôi! Đợi đấy, con nhãi kia tôi cũng không tha! Ăn cơm nhà tôi mà còn đi quyến rũ con rể tôi, đúng là đồ vô ơn, lòng lang dạ sói!”
Còn chưa kịp chửi tiếp, thì chị dâu cả – Triệu Yến Thu, người vừa bị bà mắng xối xả – xuất hiện.
Chị ấy đang mang bầu, trên tay bưng một bát canh trứng đường đỏ. Trông rụt rè, sắc mặt khác lạ.
Chu Bình trừng mắt quát: “Run, run cái gì mà run? Người ta không biết lại tưởng tôi là cọp cái muốn ăn thịt cô! Em chồng cô bệnh, bảo cô chăm sóc một chút mà cô còn không vui sao?”
“Không, không phải ạ.” Triệu Yến Thu gần như sắp khóc, lí nhí: “Mẹ, là... người nhà họ Tôn đến rồi, đang ở ngoài cửa đòi hủy hôn…”