Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt Ở Thập Niên 70

Chương 16: Đó là máu của mẹ cậu!

Trước Sau

break

Anh trai cô lúc nào cũng vậy, luôn tràn đầy sức sống.

Bị đánh thì nhận sai ngay tại chỗ, nhưng tuyệt đối không hối cải.

Chu Mãn Mãn lắc đầu, đẩy cửa bước vào, quả nhiên vừa nhìn đã thấy trong sân gà bay chó chạy.

Chu Bình cầm cây chổi trong tay như cao thủ võ lâm, múa may vung vẩy, khí thế hừng hực, mà Chu Thương thì nhanh nhẹn nhảy đông né tây.

Nhưng lần này Chu Bình đã thật sự tức giận, ra tay không lưu tình, Chu Thương hết đường tránh, mông bị đánh mấy cái liền, lập tức hét toáng lên.

“Thằng ranh, mày còn dám né!” Chu Bình tức giận chỉ lo đánh, đến cả Chu Mãn Mãn cũng chẳng buồn để ý: “Hôm nay tao không đánh chết mày, tao theo họ mày!”

“Thì mẹ vốn cũng cùng họ với con mà!”

“Được lắm, còn dám cãi!”

Vèo vèo vài cái nữa, cái mông lại ăn mấy đòn nặng nề.

Chu Thương “ối” một tiếng, ôm mông chạy né ra xa, la lớn: “Mẹ đừng đánh nữa! Đánh nữa là rách quần con rồi! Con không còn quần mới đâu!”

Nghe câu đó, Chu Bình mới hừ một tiếng, ngừng tay.

Bà thương cái quần!

Nhà chẳng có tiền, cũng chẳng có phiếu vải mà đi mua bộ mới, lớn tướng rồi mà không có quần mặc, chẳng phải quá mất mặt sao!

Thấy bà thật đáng thương, Chu Mãn Mãn đành phải đỡ Chu Bình ngồi xuống, vỗ về dỗ dành: “Mẹ, đừng đánh nữa, đánh đau tay của mẹ thì con đau lòng lắm.”

Chu Bình lập tức cười rạng rỡ, nhưng vừa quay sang nhìn Chu Thương thì lại mặt mũi âm u: “Cút ra ngoài cho tao!”

Chu Thương không đi, nhưng ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc, trông vô cùng đáng thương.

“Anh lại làm sai gì nữa vậy?”

“Hừ, thằng ranh có tương lai rồi, lời mẹ nói trước đây nó đều quên sạch! Mẹ đã bảo rồi, chỉ cần mẹ còn sống ngày nào, thì không được bước chân vào nhà bà nội con! Nó quên hết!”

Chu Bình và bà nội Chu rốt cuộc có ân oán gì, Chu Mãn Mãn không rõ, chỉ biết hai người như nước với lửa.

Trước đây còn đỡ, từ sau khi ba mất, thì nói cả đời không qua lại với nhau.

Chuyện này nguyên văn không nhắc đến, nên Chu Mãn Mãn cũng không biết, giờ chỉ có thể ngậm miệng không nói gì.

Chu Bình thấy cô như vậy, liền dịu giọng nói: “Vẫn là áo bông nhỏ của mẹ hiểu chuyện, không như mấy đứa nợ nần kia làm mẹ tức chết.”

Chu Mãn Mãn cười khan.

Chu Thương lại không sợ chết mà kêu lên: “Mẹ, con cũng đâu còn cách nào. Mặt Tiểu Mễ đẫm nước mắt chạy đến nói mái nhà tổ bị dột, không ai sửa, em ấy không sửa nổi, con mới giúp mà vá lại.”

Quả nhiên, Chu Tiểu Mễ đúng là nữ chính, giỏi thật!

Hết nhờ Tôn Dụ, lại tìm đến Chu Thương, làm khổ hết người bên cạnh cô.

Lần trước bị Chu Mãn Mãn mắng một trận, Chu Tiểu Mễ không dám đến tìm TôDụ nữa, đành đi nhờChu Thương.

Trong lòng Chu Mãn Mãn không vui, mắng anh trai một câu: “Đáng đời anh!”

Chu Thương im bặt.

“Đáng đời!” Chu Bình tức giận nói: “Đợi tao nghỉ ngơi xong, tao lại đánh mày thêm trận nữa! Tao xem mày có nhớ ra không! Người ta khóc vài tiếng là mày cái gì cũng đồng ý. Vá mái nhà, dọn nhà... Hừ, mẹ mà có ngày khóc cầu xin mày, mày chắc quay lưng bỏ đi luôn quá! Tao nuôi mày làm gì chứ? Mày dọn sang ở với bà nội mày đi!”

“Mẹ có bao giờ khóc đâu?” Chu Thương thật sự không biết sợ, cứ đổ dầu vào lửa: “Con mà không giúp, bà nội phải ở trong nhà dột, con áy náy quá.”

Chu Mãn Mãn thật sự nhìn không nổi nữa, chạy tới véo anh trai một cái, ra hiệu im miệng.

Nào ngờ Chu Thương thì im rồi, nhưng lời nói đã làm Chu Bình tức điên.

Bà tức đến đỏ mặt, lạnh lùng cười: “Bà nội mày là người tốt, ai gặp cũng khen. Còn tao thì sao? Tao là kẻ xấu, đàn bà hung dữ, thần kinh! Mấy người cứ bênh bả, tao mười tháng mang thai không ai nhớ tới tao, là đáng đời tao hả!”

Chu Bình mắng tiếp: “Lúc tao mới sinh em mày, trong làng gặp nạn đói, suýt chết đói trên giường, mày nhớ bà nội mày làm gì không? Bà ta đưa phần lương thực cuối cùng trong nhà cho Chu Tiểu Mễ! Nói là không cho ăn thì con bé chết đói! Cho mèo cho chó, cho người đáng thương, chỉ riêng mẹ con tao không đáng thương! Bà ấy giúp bao nhiêu người, sao không thấy ai giúp bà ấy vá mái nhà? Lúc ăn thì không nghĩ tới tao, giờ khó khăn thì tìm con trai tao? Tao nói mày biết, không có cửa đâu! Mày còn nói thêm một câu, tao đánh chết mày cũng không để bà ta được gì từ mày!”

Chu Bình nói đến chuyện đó, Chu Thương mới mơ hồ nhớ lại, lập tức sợ hãi, tất cả ký ức ùa về trong đầu. Biết mình nói sai, cậu nhìn bà một cái đầy ân hận, luống cuống không biết làm gì.

Cậu nhớ khi em gái mới sinh, bé xíu như con chuột.

Lúc đó nhà nghèo, chẳng ai có đủ lương thực.

Em gái khóc suốt ngày, tiếng khóc càng lúc càng yếu.

Mẹ không có gì ăn, không có sữa, cả hai mẹ con đều đói, nằm trên giường yếu ớt như sắp chết.

Sau đó, em gái cắn mười đầu ngón tay mẹ, gần như cắn trụi luôn, mới sống được.

Đó là máu của mẹ cậu!

Cũng chính lúc ấy, bà nội đưa Chu Tiểu Mễ về nuôi, dùng chỗ lương thực cuối cùng trong nhà nấu cháo loãng cho cô ta ăn.

Chu Thương thấy Chu Bình nghỉ được một lát, lại cầm chổi lao tới, sợ quá run cầm cập. Nhưng lần này không dám chạy, mà nhào đến: “Mẹ, mẹ đánh đi, mẹ đánh chết con đi cũng được!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc