Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt Ở Thập Niên 70

Chương 15: Mâu thuẫn

Trước Sau

break

Vừa thấy Chu Mãn Mãn và Ngu Hoài Giản đi chung với nhau, sắc mặt Tôn Quế Cúc càng thêm âm trầm, giọng điệu mỉa mai:
“Hừ, mới vừa từ hôn chưa được bao lâu, đã cặp kè với nhau rồi.”

Chu Mãn Mãn tức đến đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn bà ta, lại vô thức liếc nhìn Ngu Hoài Giản.
Ngu Hoài Giản chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế mà đi.

A a a cái đồ rùa đen này! Nói một câu thì miệng rớt vàng chắc!?
Chỉ cần nói một câu làm rõ thì có gì khó chứ!?

Chu Mãn Mãn rất tức giận vì hành động của anh, quay đầu dồn mũi nhọn về phía Tôn Quế Cúc.

Chu Mãn Mãn phớt lờ toàn bộ ác ý từ bà ta, lạnh giọng hỏi: “Bà có chuyện gì không?”

Lúc này Tôn Quế Cúc mới nhớ ra việc chính, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

“Cô phụ trách phát công cụ, sao không đưa liềm cho nó, bắt nó dùng tay nhổ cỏ! Tay nó đầy vết thương rồi đấy! Cô đúng là đàn bà độc ác! Chỉ vì nó từ hôn với cô mà cô âm thầm hành hạ nó thế này à? Nếu cô còn như vậy nữa, tôi sẽ đi tố cáo cô với đội trưởng!”

Tôn Quế Cúc kể tội Chu Mãn Mãn không ngớt lời, nước bọt văng tung toé.
Trước đây Chu Mãn Mãn cũng là kiểu tiểu thư yếu đuối không chịu làm việc, việc cô làm nhiều nhất là phát công cụ rồi ngồi chơi xơi nước. Khi đó cả trái tim cô đều đặt lên người Tôn Dụ, có chuyện gì tốt cũng nghĩ đến anh ta đầu tiên.

Vì lấy lòng họ, cô thường lén giữ lại công cụ cho họ, chuyện này là chuyện bình  thường như cơm bữa.
Họ cứ thế mà hưởng tiện nghi do Chu Mãn Mãn mang lại, nhưng chưa bao giờ hé răng nói lời cảm ơn.

Giờ Chu Mãn Mãn đã đổi tính, không còn làm trâu làm ngựa phục vụ họ nữa, mới ngày thứ hai thôi mà Tôn Quế Cúc đã nhảy dựng lên.

Bà ta còn có mặt mũi tới gây chuyện với cô sao.

Chu Mãn Mãn cười lạnh: “Hôm nay tôi lên núi làm việc, không ở trong đội.”

Tôn Quế Cúc nghẹn họng, gằn giọng: “Thế... thế hôm qua nó cũng không có! Hôm qua cô có ở đấy đúng không? Cả hai ngày không lấy công cụ, cô định ép chết nó à?”

“Hôm qua chẳng phải chính bà đi lấy cho anh ta sao? Anh ta không có công cụ thì liên quan gì tới tôi?” Chu Mãn Mãn dừng một chút, bĩu môi: “Anh ta đưa liềm cho Chu Tiểu Mễ thì liên quan gì tới tôi chứ.”

“Chu Tiểu Mễ?!” Tôn Quế Cúc sững người, theo phản xạ nói: “Sao có thể? Tiểu Mễ ngoan thế, sao lại dùng công cụ của con tôi?”

Chu Mãn Mãn nói: “Có dùng hay không, bà tự biết trong lòng. Con trai bà chẳng phải cái gì cũng nghe lời cô ta sao? Cô ta khóc lóc vài câu, con bà đến mặt trăng cũng hái cho cô ta. Thôi đi, đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Có chuyện cái liềm mà nhắc đi nhắc lại mãi không xong.
May mà cô thông minh đổi công việc khác, nếu không chắc ngày nào cũng bị trói chặt với cái liềm đó.

Nói xong, Chu Mãn Mãn xách thùng gỗ nhỏ của mình đi mất, để lại Tôn Quế Cúc đứng đó lầm bầm.

Ban đầu Tôn Quế Cúc không tin.
Bà ta rất hài lòng với Chu Tiểu Mễ.
So với Chu Mãn Mãn, Chu Tiểu Mễ đúng là tiên nữ giáng trần—hiểu chuyện, chăm chỉ, hiếu thảo. Bà ta biết con trai có quan hệ tốt với Chu Tiểu Mễ, cũng rất vui mừng. Còn từng nghĩ, sau khi từ hôn với Chu Mãn Mãn, nếu con trai thích, thì sẽ bàn chuyện cưới hỏi với Chu Tiểu Mễ.

Nhưng sau khi nghe Chu Mãn Mãn nói, Tôn Quế Cúc mới giật mình phát hiện có gì đó không ổn.

Chu Tiểu Mễ chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều con trai bà quá nghe lời cô ta.
Bà ta là mẹ mà sau này còn có uy nữa không? Con trai còn nghe lời bà ta không?

Huống hồ, bây giờ hai người họ còn chưa rõ ràng, mà Chu Tiểu Mễ đã bắt đầu chiếm tiện nghi con bà ta như thế, vậy sau này nếu cưới về, chẳng phải sẽ leo lên đầu mà tác oai tác quái sao?

Bà ta tuyệt đối không cho phép!

Càng nghĩ, trong lòng Tôn Quế Cúc càng khó chịu, sự hài lòng dành cho Chu Tiểu Mễ bỗng có chút lung lay, bắt đầu thấy có ý kiến.

Bên kia, Chu Mãn Mãn vừa ngân nga mấy câu hát chẳng rõ giai điệu, vừa đi tới khúc cua thì bất ngờ thấy người đang đứng chờ phía trước, giật mình.

Cô liếc nhìn Ngu Hoài Giản một cái, lầm bầm:
“Không phải anh bỏ tôi một mình rồi đi rồi sao? Sao còn ở đây?”

Tên này, cô thật sự muốn lấy cưa cưa nát cái miệng anh quá.

Ngu Hoài Giản liếc cô một cái, nói:
“Đợi cô.”

“Tôi không cần anh đợi, anh đi đi.”

Dư Hoài Giản vừa nghe, quả nhiên im lặng bỏ đi.

“…”

Chu Mãn Mãn tức đến nghiến răng, lại đuổi theo, nghĩ một chút rồi hỏi: “Vừa nãy anh không bỏ lại tôi mà còn lo lắng nên quay lại nhìn một cái đúng không? Yên tâm đi, tôi không dễ bị bắt nạt đâu.”

Cô vỗ ngực, rất đắc ý.

“Chưa từng đi.”

“Hả?” Chu Mãn Mãn sững người, sau đó mím môi cười: “Anh lo cho tôi đúng không, cảm ơn nha.”

“Không phải.” Dư Hoài Giản nhàn nhạt nói:
“Chỉ sợ hai người các cô đánh nhau xảy ra án mạng, tôi sợ bị liên lụy.”

“…”

Một bụng lời nói của Chu Mãn Mãn lại bị nuốt trở vào, cô tức đến nghiến răng.
Anh như có năng lực khiến cô lúc nào cũng phải tức giận!

Thật là uất ức quá đi!

Chu Mãn Mãn trừng mắt nhìn anh, nhưng người ta chẳng buồn liếc cô một cái, anh cúi đầu, trong nháy mắt đã chạy xa tít.

Chu Mãn Mãn tức đến dậm chân, nhìn bóng lưng xa dần của anh, ném một viên đá nhỏ, tất nhiên là không trúng, nhưng giận thì cũng đã vơi.

Tính cô nóng mà cũng mau nguôi, dễ dỗ dành, rất nhanh lại vui vẻ ngân nga bài hát về nhà.

Trên đường còn gặp được Kiến Quân và Kiến Hoa đang đi hái cỏ heo về, hai đứa nhỏ nhìn nhau một cái, chạy tới đòi giúp cô xách thùng gỗ.

Chu Mãn Mãn ngại không dám nhờ.

Hôm nay cô cũng chẳng làm được mấy việc, có khi còn không bằng hai đứa nhỏ kia, bèn giả vờ tức giận, trừng mắt đuổi chúng đi.

Hai đứa nhỏ lúc này mới yên tâm chạy mất.

Về đến cổng nhà, còn chưa kịp bước vào, từ xa đã nghe thấy tiếng gào rú của Chu Thương.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc