Kiều Hi là người duy nhất ở trong ký túc xá nên cô để âm thanh ngoài của điện thoại khá to
Vừa trở về, Du Hoan liền nghe thấy giọng nói của Kiều Duệ. Giọng điệu âm cuối kéo dài:
"Chị ơi, em xin chị đó. Em không làm gì cả, em chỉ muốn gặp cô ấy, hỏi cô ấy có muốn ra ngoài không. Chị không thể tước đi quyền được thích ai đó của em..."
"Quyề lợi cái con khỉ."
Kiều Hi đang chuyên chú tô son, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại chào Du Hoan, giọng điệu lập tức trở nên dịu dàng: "Cậu về rồi, cục cưng. Hôm nay có tiến triển gì không?"
Trước khi Du Hoan kịp nói gì, Kiều Duệ ở đầu bên kia video đã nghe thấy một loạt tiếng va chạm như thể có động đất.
Kiều Hi liếc nhìn màn hình, phát hiện quả táo mà Kiều Duệ vẫn lười biếng gặm đã không còn, mái tóc rối bù của anh trông gọn gàng hơn, chiếc khăn lau mồ hôi treo lơ lửng trên cổ cũng bị ném sang một bên.
Cậu bé chỉnh lại quần áo, hắng giọng và chào hỏi một cách hời hợt: "Chị Hoan Hoan đã về rồi sao."
"Ừm, chị về rồi." Du Hoan liếc mắt nhìn anh, kinh ngạc nói: "Em ăn hết quả táo trong một lần sao? Răng cứng thật."
“Hahahahaha…” Kiều Hi cười đến suýt nữa thì sặc nước bọt của chính mình.
Kiều Duệ mặt đỏ như quả cà chua chín, không biết tay chân để ở đâu, tức giận đến mức chỉ trích chị mình: "Đừng cười nữa, cười nữa là hàm răng giả rụng mất."
Du Hoan không hiểu nổi hai chị em này.
Kiều Hi cười lớn, sau đó kết thúc video, quay lại nhìn Du Hoan: "Cậu trở về tay không?"
Du Hoan gật đầu, cảm thấy có chút tiến triển: "Mình tặng hoa cho anh ấy , anh ấy cũng không từ chối."
"Anh ấy có nói gì không?" Kiều Hi hỏi, tay chống cằm.
Nếu có một cô gái xinh đẹp, ngây thơ và ngọt ngào như Du Hoan theo đuổi cô không ngừng nghỉ, cô có thể biến mình thành một người đồng tính nữ.
"nói gì cơ…"
Du Hoan phân tâm, nam chính hẳn đang đấu tranh giữa việc duy trì sự trong sáng của nữ chính và mong muốn nhìn thấy khuôn mặt giống của cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, anh biết rằng nữ chính đã đính hôn, và anh ngày càng lún sâu vào vòng xoáy này, cho đến khi không thể thoát ra được nữa, say khướt và bị "cô ấy" chiếm lợi.
Kiều Hi suy nghĩ nhiều quá.
"Được rồi, được rồi." Kiều Hi vỗ tay, "Mới nói như vậy đã bay mất hồn rồi sao? Thôi, thu dọn đồ đạc, đi ăn với tớ đi."
Giá trị của Tần Vân Dã , dù sao hắn cũng là thiên chi kiều tử, muốn theo đuổi hắn cũng có chút khó khăn, cho nên Kiều Hi cũng không nói gì thêm.
Nhưng giờ cũng hơi quá rồi!
Câu cá phải có giới hạn. Những cô gái trong ký túc xá của họ vốn đã ngu ngốc, đã bị câu thành cái dạng gì rồi nhưng vẫn không từ bỏ.
Cẩn nam nhân.
Không khỏi so sánh , tính ra tên liếm cẩu Kiều Duệ vẫn coi như chấp nhận được.
"Tớ mới về thôi, mệt quá..." Du Hoan xoa xoa vai, tỏ vẻ đáng thương.
"Chúng ta ăn thịt nướng nhé." Kiều Hi nói mà không thèm ngoảnh đầu lại.
"Được rồi chị, đợi em với."
?
Kiều Hi xuất thân từ một gia đình khá giả và rất thoải mái trong việc ăn uống, quần áo và các chi phí khác, nhưng cô lại dẫn Du Hoan đến một quán thịt nướng bình dân sâu trong hẻm.
"Tớ phát hiện ra cửa hàng này khi còn học cấp 3, sau này mỗi khi có thời gian, tớ đều cùng Kiều Duệ đến đây." Kiều Hi nói.
"Chắc là ngon lắm." Ánh mắt Du Hoan sáng lên.
Cửa hàng đơn giản và sạch sẽ. Vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn , cái không khí nướng nướng xì xèo sôi động ập đến.
Trong nhà hàng đã có sẵn nhiều bàn người lớn và trẻ em đang ăn uống vui vẻ.
Kiều Hi sợ Du Hoan bị đám trẻ chạy tới đụng phải nên kéo cô qua một bên, đi vào trong phòng.