“Hừ, bây giờ lại thêm một rác rưởi vô dụng.”
Khi Lục Văn Nguyệt đưa Cố Vân lên lầu, Liễu Như Thịnh bất mãn lẩm bẩm, rất rõ ràng chính là nhằm vào Cố Kiều, nhưng mà Cố Kiều lại không để ý, cô nói: “Một tháng nữa, nguồn nước sẽ bị ô nhiễm, đến lúc đó chỉ có dị năng hệ Thủy giả có thể cung cấp nước uống, anh nói cô ta hữu dụng hay không?”
Liễu Như Thịnh ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Như người ta vẫn nói, có cốt truyện trong tay, bạn có cả thế giới. Cố Kiều bây giờ đã thay thế Lục Ti Lễ, nghiễm nhiên trở thành ngôi chủ trì cuộc họp, cô nói tiếp: “ Chị Mộng Ly đã thức tỉnh dị năng gì?”
Trong tay Liễu Mộng Ly ngưng kết ra một con dao giải phẫu, “ Chắc là dị năng hệ Kim.”
Lục Văn Nguyệt là hệ Mộc, có thể thúc đẩy dây leo sinh trưởng. Liễu Mộng Ly là hệ Kim, Võ Như Thanh là hệ Thổ, Liễu Như Thịnh là hệ Hỏa hệ, Cố Vân là hệ Thủy.
“ Em thì sao? Em đã thức tỉnh dị năng gì?”
Mọi người đều biết ngày đó cô cũng hôn mê, cho nên Liễu Mộng Ly cũng hỏi Cố Kiều.
“Em không thức tỉnh dị năng, nhưng em cảm thấy em có thể dự báo so với lúc trước càng thêm rõ ràng.”
Cố Kiều đi qua lần thức tỉnh này không có dị năng đặc biệt gì, cô tỉnh lại đã thử qua, sự thật chứng minh, coi như trong tay cô nắm cốt truyện thì cô vẫn là bia đỡ đạn.
Cố Kiều không nhịn được cảm khái vận mệnh bất công, Cố Vân đã thức tỉnh dị năng hệ Thủy, mặc dù so với cốt truyện có lệch đi một chút nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao Cố Vấn vẫn ở dưới mí mắt cô, cô ta đến tột cùng có thức tỉnh dị năng chữa trị hay không, sớm muộn cũng sẽ lộ ra.
Lục Ti Lễ hỏi Cố Kiều, “Em cảm thấy thời gian thích hợp chúng ta lên đường là khi nào?”
Zombie quanh đây đã bị bọn họ thanh lý gần hết, cơ bản cũng không có uy hiếp gì, hơn nữa bởi vì khu biệt thự được xây dựng ở nɠɵạı ô nên không có nhiều người, trước mắt tới không có nguy hiểm gì.
Nhưng như Cố Kiều đã nói trước đó, hôm nay thời tiết bố nóng bức vốn nóng bức cũng đã bắt đầu hạ xuống nhiệt độ bình thường, chỉ sợ hai ngày nữa còn hạ nhiệt độ tiếp, dưới tình huống này phải sớm lên kế hoạch.
“Ban đầu em đề nghị nhanh chóng lên đường, nhưng mà Mộng Ly cùng Văn Nguyệt vừa mới thức tỉnh dị năng, em cảm thấy lên để hai người làm quen với dị năng 2 ngày, có khả năng tự vệ cơ bản rồi chúng ta lên đường, anh cảm thấy thế nào?”
Cố Kiều nghĩ nghĩ, bây giờ lên đường vẫn không quá an toàn, giá lạnh không phải vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là phải có năng lực tự vệ trước, không có năng lực tự vệ ra ngoài chính là chịu chết.
“Được, vậy buổi chiều để bọn họ ra ngoài luyện tập dị năng.”
Lục Ti Lễ đưa ra quyết định, mấy người cũng gật đầu đồng ý, lúc này, Lục Văn Nguyệt mang theo Cố Vân xuống. Cố Vân thay quần áo khác, rửa mặt, cả người rực rỡ hẳn lên, nhìn cũng không gây khó chịu nữa.
“Buổi chiều bọn họ muốn đi rèn luyện dị năng, cô coa muốn đi không?”
Cố Kiều mở miệng hỏi Cố Vân, kỳ thực Cố Kiều tuyệt không lo lắng Cố Vân, cô ta thân là nữ chính khẳng định có hào quang nữ chính, nhìn cô ta còn có thể thức tỉnh dị năng hệ Thủy liền có thể thấy rõ, cô ta vẫn được Thiên đa͙σ sủng ái.
“Đi.” Cố Vân nhìn Cố Kiều, lại nhìn hai đôi nam nữ một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lục Ti Lễ, “Có thể bảo đảm an toàn của tôi không?”
“Có thể.”
Xét tầm quan trọng của Cố Vân sau này, không ai muốn cô ta chết, nhiều lắm là thái độ đối với cô ta không tốt lắm mà thôi.
Điều này cũng là do Lục Ti Lễ không thích Cố Vân, Lục Văn Nguyệt nghiêm khắc tuân theo Lục Ti Lễ, anh của cô ấy không thích ai, cô ấy cũng không thích kẻ đí. Thái độ Võ của Như Thanh và Liễu Mộng Ly thờ ơ, sắc mặt Liễu Như Thịnh đối với những người phụ nữ bên ngoài đều không tốt nɠɵạı trừ Liễu Mộng Ly và Lục Văn Nguyệt, nhất là đối với Cố Kiều! Hắn thấy, Cố Kiều chính là một kẻ vướng víu, chuyên môn kéo chân sau Lục Ti Lễ. Coi như Cố Kiều có dị năng, hắn vẫn như cũ không thích cô, dù không có chuyện gì cũng đâm chọc cô hai câu.
Có sự đảm bảo của Lục Ti Lễ, Cố Vân mới yên tâm. Bọn họ ra ngoài lịch luyện, trong biệt thự cũng chỉ còn lại hai người Cố Kiều và Lục Ti Lễ.
Lục Ti Lễ đang chuẩn bị mở miệng nói cho Cố Kiều dị năng của mình, thì bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống đất cắt ngang, hai người nhìn nhau: Có người đến. Tuy nhiên, Lục Ti Lễ tuyệt không hốt hoảng, Cố Kiều nhìn Lục Ti Lễ bình tĩnh như vậy, cô cũng không hoảng hốt chút náo, cô có niềm tin mù quáng đối với Lục Ti Lễ.
Cố Kiều sững sờ khi nhìn thấy người đến, người đàn ông trước mặt cô trông giống hệt nam thần cô thâm yêu trong hiện thực, trong hiện thực, cô đã thầm yêu anh ta từ rất lâu, lâu đến mức nực cười! Cô là người nhát gan, không dám tỏ tình với nam thần của mình, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ gặp được một người đàn ông giống hệt anh ta ở đây. Không chỉ dáng dấp giống nhau, cả khí chất cao ngạo lạnh lùng và phong cách quần áo cũng giống nhau.
Người đàn ông khi trông thấy cô, trên mặt anh ta tâm tình phức tạp biến ảo khó lường, cuối cùng hóa thành một ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên mặt cô. Cố Kiều nghiêng đầu tránh đi, cô không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta.
“Em không nhớ tôi à?”