Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân,Cô Chạy Trốn

Chương 30:

Trước Sau

break

Thân ảnh luôn phủ lấy cô cuối cùng cũng rời khỏi, tuy rằng không còn kề sát sau lưng cô như trước nữa, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không xa, hương lạnh nhàn nhạt thuộc về hắn dường như vẫn còn quanh quẩn bên người cô, không tan đi.

Khi hắn lui ra khỏi phía sau cô, cảm giác áp lực mạnh mẽ cũng tan biến theo, chỉ còn sót lại mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng vương vấn.

“Ba ván.” – Bùi Cẩn mím môi, thản nhiên nói ra hai chữ.

Hạ Nhuyễn gật đầu tỏ ý đã biết. Với trình độ gà mờ của cô, bị đánh cho te tua là điều đương nhiên.

Không biết từ lúc nào, Mặc Thiên Thần và Hà Vân Châu đã đến gần, im lặng đứng một bên quan sát hai người thi đấu.

Tống Vi vẫn nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, nhưng lại không dám đắc tội với Bùi Cẩn, đành phải tức tối trừng mắt nhìn Hạ Nhuyễn. Nhưng Hạ Nhuyễn thì chẳng thèm để tâm, coi cô ta như không khí, ngay cả ánh mắt cũng không liếc một cái, khiến Tống Vi tức đến nghẹn họng.

Hạ Nhuyễn mặc một chiếc váy đơn sắc nhã nhặn, làn da trắng mịn như phát sáng, mái tóc đen dài buông xõa đến eo, dịu dàng mỹ lệ.

Dáng người yêu kiều đứng bên bàn bida, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta không nỡ rời mắt.

Bùi Cẩn hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn vây quanh, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ dõi theo mỗi Hạ Nhuyễn.

“Mời.” – Hắn nhẹ giọng, phong độ quý ông thể hiện một cách nhuần nhuyễn.

Hạ Nhuyễn không nói gì thêm, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cô thực hiện cú đánh đầu tiên — đương nhiên là trượt.

Lực tay không đủ, tất cả các bi chỉ hơi rung lên một chút rồi dừng lại, khiến hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ. Chắc hẳn Bùi Cẩn với tư cách là người dạy cô, lúc này chỉ muốn hộc máu.

Nhưng Bùi Cẩn chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó không nói không rằng đánh một cú — hoàn hảo đưa bi vào lỗ.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho cô tiếp tục.

Hạ Nhuyễn vẫn chưa chịu thua. Cô không tin mình lại không đánh trúng nổi một bi! Cô điều chỉnh tư thế, tập trung tinh thần, khẽ hạ gậy — quả cầu trắng hoàn hảo vòng qua tất cả các bi khác và "cộp" một tiếng — vào lỗ!

Hạ Nhuyễn: “...” Câu này sao nghe giống ra lệnh quá vậy?

“Phụt—”

Mặc Thiên Thần thật sự không nhịn được bật cười. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang phồng má vì tức của cô, trong lòng thấy cô đáng yêu vô cùng.

Hạ Nhuyễn quay đầu trừng mắt nhìn Mặc Thiên Thần một cái – cười cái gì mà cười? Bộ rảnh lắm hả?

Bị ánh mắt đó nhìn thẳng, trái tim Mặc Thiên Thần đột nhiên khựng lại, như thể có gì đó lướt qua, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực.

Hà Vân Châu đứng bên cạnh chỉ biết bất lực thở dài – tình hình này… thật sự khó nói thành lời.

Bùi Cẩn nhìn Hạ Nhuyễn im lặng, một lúc sau mới “động viên”:

“Cô học cũng giỏi đấy.” Giọng anh trầm thấp, nhưng ai nghe cũng biết là đang mỉa mai.

“Không dám nhận, là nhờ anh dạy tốt thôi.” Hạ Nhuyễn chẳng thấy xấu hổ, hoàn toàn xem lời mỉa mai đó như lời khen.

Bùi Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn cô. Hạ Nhuyễn chẳng hề né tránh, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt anh, khí thế chẳng thua gì.

Nguyên Ngọc thấy vậy bật cười – trình độ đánh bida thì yếu thật, nhưng khí thế thì không thua ai.

Ôn Minh đứng bên quan sát, cảm thấy tình huống này thật mới lạ, khoé miệng khẽ cong lên nhìn hai người tương tác.

Bùi Cẩn không nói gì thêm, tiếp đó trên bàn bida là một trận tàn sát không thể hình dung. Hạ Nhuyễn bị đánh tơi tả, không hề có cơ hội phản công. Mỗi lần cô hí hửng nghĩ mình sắp đánh trúng bi, thì y như rằng Bùi Cẩn đánh một cú là ăn liền hai ba bi, còn cố tình ăn cả bi mà cô nhắm tới.

Cả trận đấu, dù Hạ Nhuyễn không để tâm đến thắng thua, nhưng cũng tức đến nghiến răng. Tên nam chính này rõ ràng cố ý!

Đến khi anh đánh quả cuối cùng vào lỗ, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh. Bùi Cẩn chống gậy bida nhìn về phía cô, ánh mắt đen nhánh lạnh lùng không chút dao động.

“Tôi đã thua thì chấp nhận.” Hạ Nhuyễn cố nhịn cơn tức, gương mặt đỏ bừng. Trước mặt bao người, cô đưa gậy cho nhân viên phục vụ rồi xoay người rời đi.

Thua thì thua, tuy quá trình bị đè đầu đến không ngóc lên được, nhưng kết quả vẫn là tốt. Cô được giảm nửa tháng hợp đồng – nghĩa là chỉ còn ba tháng rưỡi, có thể sớm thoát khỏi nơi này.

Hạ Nhuyễn không ngờ đi chơi cùng Bùi Cẩn lại có món hời như vậy, tính ra cũng không lỗ!

Cô dừng bước, quay đầu nhìn Bùi Cẩn – người đang lặng lẽ nhìn cô. Nếu đánh thêm ba ván nữa, lại giảm thêm nửa tháng, chẳng phải cô có thể “chơi” đến khi hợp đồng âm điểm à?

Mặc Thiên Thần từ trước đến giờ chưa từng thấy bida lại thú vị như thế, mắt đào hoa sáng lên, cảm thấy Hạ Nhuyễn chơi thật hay.

Hạ Nhuyễn cũng không khách sáo, đi tới trước mặt Bùi Cẩn, cẩn thận dò hỏi:

“Khụ khụ... Anh có muốn chơi thêm ba ván nữa không?”

Bùi Cẩn nhìn cô, hiển nhiên hiểu rõ ý đồ trong lời nói.

“Không muốn.”

“Sao thế? Anh thấy chơi không vui à?” Vừa rồi anh đánh hăng say như vậy, rõ ràng là rất tận hưởng mà!

“Là cảm giác đánh hụt gậy, hay nhìn em đánh trượt bi mới vui?” Ánh mắt Bùi Cẩn như thể nhìn thấu tâm can cô.

Hạ Nhuyễn nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười nói: “… Cả hai đều vui mà.” Chủ yếu là giúp rút ngắn thời hạn hợp đồng.

Bùi Cẩn liếc cô một cái, giọng trầm lại:

“Không chơi nữa, em tệ quá.”

Hạ Nhuyễn: “…”

Không chút thương hoa tiếc ngọc, đúng là lạnh lùng vô tình. Vậy là kế hoạch giảm thêm nửa tháng hợp đồng coi như phá sản rồi. Đi thôi.

Gương mặt cô từ tươi cười chuyển sang lạnh lùng, vươn tay nói:

“Trả điện thoại cho tôi.”

Không thèm diễn với anh nữa, cô chỉ muốn lấy điện thoại đi chỗ khác chơi game cho vui.

Bùi Cẩn không đưa, chỉ nói: “Em ngồi nghỉ một chút, lát nữa chúng ta về.” Dứt lời vẫn không có ý định đưa điện thoại.

Hạ Nhuyễn thật sự không biết nói gì. Người này sao mà phiền vậy! Chỉ là cái điện thoại thôi mà! Cô còn chưa kịp nói thêm gì thì đột nhiên có người chen vào từ phía sau.

“Hạ Hạ, hắn không chơi với em thì để anh chơi với em.”

Mặc Thiên Thần chen vào giữa hai người, mắt đào hoa chớp chớp, hơi cúi người lại gần cô.

Hạ Nhuyễn không ngờ Mặc Thiên Thần sẽ lên tiếng, theo phản xạ lùi về sau một bước. Nhưng hắn lại ra vẻ không biết, chỉ như một người thật lòng muốn cùng cô chơi bida.

“Không cần, hai người chơi đi.” Hạ Nhuyễn lập tức từ chối, dứt khoát không lấy điện thoại nữa, định quay lại ngồi một góc.

Nhưng vừa xoay người, cổ tay cô bị giữ lại – không phải Mặc Thiên Thần, mà là Bùi Cẩn.

Anh khoác áo vest trên tay, ánh mắt trầm xuống, siết chặt tay cô, thấp giọng ra lệnh: “Đi về.”

Rời khỏi đó, anh quay đầu liếc nhìn Mặc Thiên Thần – người vẫn đang im lặng nhìn theo bọn họ rời đi với vẻ mặt khó hiểu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc