Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân,Cô Chạy Trốn

Chương 29:

Trước Sau

break


Hạ Nhuyễn thật sự không thể tiếp tục giả vờ trốn tránh nữa. Trong nguyên tác, Bùi lão gia tử là người duy nhất quan tâm đến nguyên chủ, cuối cùng còn vì nghe được tin dữ về nguyên chủ mà bị kích động đến mức qua đời.

Vì vậy những ngày gần đây, nàng luôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống, không thể ngả bài với Bùi lão gia tử lúc này.

Cô cũng chẳng có tâm trạng chơi di động, suy nghĩ miên man thì thấy Bùi Cẩn đưa tới một ly sữa bò ấm.

Hạ Nhuyễn cầm lấy ly sữa, chậm rãi uống, vừa uống vừa nhìn Bùi Cẩn đánh bida. Từng động tác của hắn đều mang theo sức hút mê người, hình ảnh ấy đúng là đẹp đến hoàn mỹ.

Trái ngược với dáng vẻ thư thái của cô, Mặc Thiên Thần lại không ngờ cô sẽ tự mình ngồi yên một chỗ như vậy, nhất thời nghẹn lời.

Tống Vi liếc nhìn Hạ Nhuyễn, nhếch môi cười giễu, “Làm bộ làm tịch.” Còn uống sữa bò nữa chứ! Cô ta cầm ly rượu lên uống cạn, rõ ràng là đang chế giễu Hạ Nhuyễn giả vờ ngây thơ.

Ôn Minh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, không hề có ý định khuyên can, ngồi đó đầy chán nản.

Hạ Nhuyễn uống hết sữa rồi đặt ly xuống, định chơi vài ván game cho qua thời gian. Nhưng mới chơi được hai ván, ánh sáng phía trước chợt tối lại, cô ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông cao lớn chắn mất đèn, ngược sáng khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt của Bùi Cẩn.

“Muốn về rồi à?” – Hạ Nhuyễn lập tức đứng bật dậy.

Tiếc là không như mong đợi, chỉ nghe Bùi Cẩn hỏi: “Không, muốn chơi bida không?”

Ánh sáng đèn làm mắt cô lóa lên, biết không được về khiến sắc mặt Hạ Nhuyễn càng trầm xuống, cô dứt khoát từ chối, “Không chơi, anh chơi đi.”

Cô chuẩn bị chơi tiếp thì điện thoại bị hắn giật lấy.

“Xem lâu hại mắt.” – Bùi Cẩn lạnh nhạt tịch thu di động.

Hạ Nhuyễn: “...” – Tay cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn hắn.

Đôi mắt hạnh đã phủ một lớp hơi nước, trông vừa yếu đuối vừa đáng yêu, rõ ràng là do chơi lâu khiến mắt mỏi.

“... Anh trả điện thoại lại trước đã.” – Hạ Nhuyễn buồn bực muốn giành lại, cảm giác như thể cô và hắn đã rất thân quen.

Bùi Cẩn giơ điện thoại qua đầu, khiến Hạ Nhuyễn dù có nhón chân cũng không với tới.

Hai người lại đứng sát vào nhau, Hạ Nhuyễn cố giành lại mà không thành, cảm giác khoảng cách này thật khó xử. Cô nghĩ hành động của hắn thật trẻ con – chẳng lẽ cô không biết nhìn điện thoại lâu sẽ hại mắt à?

Trên sô pha đã có vài người nhìn về phía họ, Hạ Nhuyễn không biết Bùi Cẩn định làm gì, vừa định lên tiếng thì…

“Chơi vài ván xong sẽ trả lại cho em.” – Bùi Cẩn ra hiệu về phía bàn bida.

Hạ Nhuyễn: “... Em không biết chơi.” – Cô còn chưa từng chạm qua cái gậy bida ấy chứ đừng nói là biết đánh.

“Anh dạy.” – Hắn đáp qua loa.

“Em không muốn chơi.” – Hạ Nhuyễn ngồi xuống, không cần điện thoại thì thôi, cô cũng chẳng nghiện điện thoại lắm, hắn còn có thể ném đi chắc?

Bùi Cẩn liếc nhìn camera bên cạnh bàn bida, “Gia gia muốn xem.”

Hạ Nhuyễn nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên có một chiếc camera thật, lập tức thấy không vui, “Gia gia thấy em đi theo anh đến đây chơi là đủ vui rồi, còn muốn gì nữa chứ?”

Cách đó không xa, Mặc Thiên Thần dựa vào sô pha xem kịch, mắt đào hoa mơ màng mà mang theo chút ý cười nhạt.

Hắn chưa từng thấy Bùi Cẩn đối xử với người phụ nữ nào như vậy, cảnh tượng trước mắt rõ ràng là đang “ve vãn” rồi.

Bùi Cẩn nhìn cô hồi lâu, trầm giọng: “Rút ngắn hợp đồng nửa tháng.”

Hạ Nhuyễn hai mắt sáng rực lên, không ngờ điều kiện mê người như vậy lại được đưa ra chỉ vì... chơi bida?

“Giảm hai tháng.” – Hạ Nhuyễn không hề khách khí trả giá.

Bùi Cẩn xoay người bỏ đi ngay không thèm nói thêm lời.

Hạ Nhuyễn vội đứng bật dậy kéo áo hắn, “Nửa tháng thì nửa tháng, không được đổi ý.”

Cô biết rõ đây là chuyện tốt trời ban, đừng nói là chơi bida, đánh trống thổi kèn cô cũng sẵn sàng.

Bùi Cẩn dừng lại, lạnh lùng nhìn cô. Hạ Nhuyễn không đoán được ý hắn, nụ cười trên môi dần cứng lại – chẳng lẽ tên cẩu nam chủ này lại đang trêu đùa cô?

Ngay khi cô nghi ngờ hắn chơi xỏ mình, Bùi Cẩn liền nhét cây gậy bida vào tay cô, ngón tay khẽ chạm nhau khiến tay cô run lên. Sau đó hắn đi tới bàn bida.

Hạ Nhuyễn đứng trước bàn bida, hoang mang không biết chơi thế nào. Cô nhớ lại vài tư thế trong TV rồi bắt chước làm theo.

Bùi Cẩn từ chối nhân viên phục vụ đưa gậy, đứng bên cạnh nhìn cô vụng về đánh hụt liên tục.

Trên sô pha, đám người đã bị họ thu hút sự chú ý.

Hà Vân Châu bị bạn đập nhẹ vào tay: “Tớ thấy Bùi Cẩn đối xử với Hạ Nhuyễn... có vẻ hơi thân mật quá?”

Hà Vân Châu không trả lời. Câu hỏi đó chỉ có Bùi Cẩn mới biết rõ.

Ôn Minh ngăn Tống Vi đang định đứng dậy, nói nhỏ: “Cô đừng xúc động, chuyện của Bùi Cẩn đến lượt cô xen vào sao?”

Tống Vi bất mãn, “Vân Thư từng nói Bùi Cẩn thích cô ấy, nếu không tại sao có nhiều hồi ức đẹp như vậy?”

Mặc Thiên Thần nhìn cô như thể đang nhìn kẻ thiểu năng, “Cho dù Bùi Cẩn ghét Hạ Nhuyễn thì cũng không đến lượt Trương Vân Thư chen vào.”

Tống Vi tức đỏ mặt, nhưng không dám phản bác vì không muốn đắc tội Mặc Thiên Thần.

Mặc Thiên Thần lại nhìn Hạ Nhuyễn – cô gái với dáng vẻ vụng về nhưng lại có phần đáng yêu kỳ lạ.

Nhưng khoảnh khắc sau đó khiến nụ cười trên môi hắn cứng đờ.

Hạ Nhuyễn đánh hụt hết lần này đến lần khác, thậm chí suýt ngã khỏi bàn.

Đúng lúc ấy, một bóng người đè xuống từ phía sau.

Bùi Cẩn đứng sát sau lưng cô, cánh tay bao phủ, hơi thở gần kề.

“Ta đang dạy em.” – Hắn nói nhỏ bên tai cô.

“Không cần, anh buông tay ra trước.” – Hạ Nhuyễn đỏ mặt, định rút tay ra nhưng bị hắn giữ chặt.

“Không dạy thì sao em đánh nổi ba ván với anh?”

“Em đánh bừa là được, thua thì chịu, không quỵt.”

“Em quá kém, không xứng làm đối thủ.” – Bùi Cẩn lạnh nhạt kết luận.

Hạ Nhuyễn: “...”

“Vậy tại sao anh còn bắt em chơi?” – Cô cứng người hỏi lại.

“Dạy em xong mới đánh được ba ván với anh.”

Cuối cùng, Hạ Nhuyễn thỏa hiệp: “Được, em học, anh dạy đi.”

Sau đó, Bùi Cẩn mới bắt đầu dạy nghiêm túc, không còn cố tình kề sát như trước, khiến Hạ Nhuyễn nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô cũng nghiêm túc học theo, tiến bộ rất nhanh, duy chỉ có điều... hắn vẫn thường chạm tay cô mỗi lần chỉnh tư thế.

Nhưng vì có thể rút ngắn hợp đồng, cô đành nhẫn nhịn.

Trên sô pha, không ai nói được câu nào. Tất cả đều nhìn họ mà chấn động – chẳng lẽ... Bùi Cẩn và Hạ Nhuyễn thật sự đang yêu nhau?

“Ta thảo!”

Không biết ai buột miệng cảm thán.

Hà Vân Châu đẩy gọng kính, mắt mở to ngạc nhiên, “Bùi Cẩn thật sự nghiêm túc?”

Nguyên Ngọc cũng sững người – từ trước đến nay Bùi Cẩn ghét Hạ Nhuyễn, vậy mà giờ đây...

Mặc Thiên Thần nhấp môi, gương mặt tuấn tú phủ một tầng tối mờ không rõ cảm xúc.

Hạ Nhuyễn luyện đến khi trán đổ mồ hôi mỏng mới miễn cưỡng đánh vào được cầu, không còn va va đập đập như trước.

Bùi Cẩn chẳng biểu lộ gì, nhận lấy gậy bida, bắt đầu thi đấu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc