Nghê Thủy Thủy sau khi bị thương có thể tự hồi phục, chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của Trạm Nguyên Miểu. Anh cho rằng, sau khi cô sốt cao rồi thức tỉnh dị năng là loại cảm giác, kết quả lại dường như không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng nếu dị năng tự hồi phục mà không cần vật chất, lại tiêu hao quá nhiều sinh mệnh lực, thì thà không có còn hơn.
Trạm Nguyên Miểu vì để ý Nghê Thủy Thủy nên tự mình xuống lầu gặp Tần Như Băng và nhóm người đi cùng để trao đổi.
Khi Trần Tinh Mẫn dùng dị năng mở rộng cánh cửa lớn, nhìn thấy Trạm Nguyên Miểu đang đứng ở cửa thang lầu, toàn bộ đều sững sờ.
Cậu ta dụi mắt, tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
Tiểu Trạm ca sao lại ở đây?!
Nếu anh ở đây, vậy Chu ca đang đuổi theo ai?
Nhóm người của Chúc Duy cũng nhìn Trạm Nguyên Miểu như thể thấy ma.
Chúc Duy là người đầu tiên lên tiếng:
“Cậu, cậu sao lại ở trong phòng? Cậu không phải đang ở ngọn núi bên kia sao?”
Trạm Nguyên Miểu không thể vừa gặp người đã để lộ dị năng không gian của Hawaii, đối với việc bọn họ nhìn thấy mình trên núi cũng không cảm thấy kỳ quái,
liền đi xuống lầu nói: “Mới từ bên kia chạy về, các người tới đây làm gì?”
“Chúng ta là tới tìm zombie thăng cấp.” Trần Tinh Mẫn không hề che giấu, trực tiếp nói ra mục đích.
Tần Như Băng liếc nhìn cậu ta một cái nhưng không ngăn cản, mà quay sang hỏi Trạm Nguyên Miểu: “Vậy còn anh? Các người ở đây làm gì?”
Triệu Trì Dụ nép phía sau Tần Như Băng thò đầu ra hỏi: “Cái kia, Nghê Thủy Thủy có khỏe không? Bị nhiều zombie truy đuổi như vậy, chắc là không bị lây nhiễm lần nữa chứ?”
Trạm Nguyên Miểu nhìn chằm chằm Triệu Trì Dụ hai giây, rồi dời ánh mắt sang người có thể làm chủ như Tần Như Băng, nói:
“Nơi này là chỗ chúng tôi dừng chân tối qua. Vào đi, nếu tôi đoán không sai, kẻ địch của chúng ta hẳn là giống nhau.”
Tần Như Băng đi đầu bước vào nhà, vẫn giữ tâm thế cảnh giác hỏi: “Anh đã từng giao thủ với zombie kia rồi?”
Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang dội trời xanh từ đỉnh núi đối diện truyền tới.
Tần Như Băng bịt tai quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy mấy chục tia sét màu tím đồng thời giáng xuống.
Lâu ngày gặp lửa lớn, củi khô gặp lửa mạnh, sét vừa rơi xuống liền lập tức bùng cháy cả sườn núi.
Mấy đốm lửa nhảy lên nhanh chóng lan rộng, kết thành một mảng lớn,
từ chân núi tạo thành vòng vây, “đùng đùng” mà cháy lan lên đỉnh núi.
Cây cối trên đảo bị thiêu, zombie gào thét khắp nơi.
Bầu trời ngập trong ánh lửa và tiếng sấm rền vang, bao phủ cả núi rừng,
làm người ta không khỏi nghĩ đến tám chữ: Phóng hỏa thiêu sơn, ở tù mọt gông.
Chúc Duy lấy lại tinh thần, tay trái đập mạnh vào tay phải, giật mình nói:
“Chu ca sẽ không lại tưởng Nghê Thủy Thủy xảy ra chuyện chứ!!”
Trần Tinh Mẫn gật đầu: “Có lẽ là vậy! Nhìn xem, dị năng của Chu ca lại mạnh hơn rồi!”
Tần Như Băng: “…” Nghê Thủy Thủy, đá mài dao. Đá mài dao, Nghê Thủy Thủy.
Lợi hại.
Chúc Duy nói: “Tôi qua đó tìm anh ấy đây! Tiểu Trạm ca, Thủy Thủy đang ở chỗ anh đúng không?”
Trạm Nguyên Miểu nhìn thế lửa dữ dội không thể ngăn nổi, gật đầu.
Không ở chỗ tôi, còn có thể ở đâu?
Trong phòng lầu hai, Nghê Thủy Thủy bị tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh thức,
vừa mở mắt đã thấy Hawaii đang ghé vào mép giường, đôi mắt trông mong nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, mắt hắn ta sáng ngời như có linh hồn quay về, dịch khuỷu tay tới gần, hỏi cô có đỡ hơn chưa.
Đại Hoàng cũng rên lên một tiếng, không cam lòng tụt lại phía sau, lách vào dựa gần lại đây.
Nghê Thủy Thủy xoa trán nói: “Tôi khá hơn nhiều rồi. Trạm ca của cậu đâu? Bên ngoài sét đánh vậy là sao? Sắp mưa à?”
Hawaii lắc đầu nói: “Anh ta ở dưới lầu, không phải trời mưa, là một tên ngốc đang đốt núi.”
Hửm?
Nghê Thủy Thủy không dậy nổi, cũng không thể ra cửa sổ xem, chỉ thấy Hawaii mặc sơ mi trắng, gương mặt thiếu niên nghiêm túc, liền cười cậu nói:
“Sao cậu lại mặc sơ mi trắng? Ăn mặc thế này đáng yêu ghê, tôi không gọi nổi cậu là Hawaii nữa luôn á.”
“Không sao đâu, em muốn gọi tôi thế nào cũng được. Dù sao cái tên Trương Lương là tôi tự đặt, nhặt được danh sách rồi chọn đại ba cái họ mà thôi.”
Nghê Thủy Thủy: “?” Cậu… cũng quá tùy tiện đi!
Hawaii học theo hành động trước đó của Trạm Nguyên Miểu, duỗi tay ra sờ sờ trán của Nghê Thủy Thủy, tuy rằng hắn không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, nhưng dù sao thì cứ học theo là được rồi.
Hắn nói: “Em vẫn cứ gọi tôi là Hawaii đi, tên này nghe hay, tôi thích các người gọi tôi như vậy.”
Nghê Thủy Thủy đang nói với hắn về lai lịch của cái tên Hawaii, nói được một lúc thì ngủ mất.
Lần nghỉ ngơi này thời gian quá ngắn, không đủ để giúp cơ thể cô hồi phục.
Lúc này, Hawaii đã hiểu được, người ngủ thì cần yên tĩnh. Cho nên khi nghe thấy giọng của Trần Tinh Mẫn dưới lầu vang lên, hắn lập tức xé không gian, từ trước mặt Trạm Nguyên Miểu nhảy ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tinh Mẫn, nói:
“Cậu câm miệng cho tôi, còn dám ồn ào nữa, tôi sẽ rút lưỡi của cậu!”
Tần Như Băng vừa thấy mặt hắn, lập tức kéo đồng đội ra phía sau, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công.
Trạm Nguyên Miểu đưa tay can thiệp, cảnh cáo Tần Như Băng đừng hành động thiếu suy nghĩ, rồi kéo Hawaii lại, hỏi:
“Cậu sao lại xuống đây? Thủy Thủy tỉnh rồi à?”
“Ừ, cô ấy bị tiếng sét dọa tỉnh, sau đó lại ngủ rồi. Anh bảo bọn họ đừng nói to, đừng làm ồn!”
“Biết rồi, cậu trở về đi.” Trạm Nguyên Miểu vỗ vỗ vai hắn, đưa hắn trở về qua đường hầm không gian.
Bị một trận mắng xối xả từ trên trời rơi xuống, Trần Tinh Mẫn: “?”
“Tiểu Trạm ca, hắn… hắn… hắn là ai vậy!? Đó là dị năng gì thế!?” Hắn sao có thể nhảy ra từ một cái hắc động như vậy? Hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước!
Đậu xanh...
Hắn sờ sờ không khí trước mặt Trạm Nguyên Miểu, gì cũng không sờ thấy.
Thật thần kỳ!
Trạm Nguyên Miểu đẩy tay cậu ta ra, nói: “Một người bạn nhỏ có năng lực đặc biệt. Nghê Thủy Thủy đang nghỉ ngơi, cậu nói chuyện nhỏ tiếng chút, Hawaii tính tình không tốt, chọc giận hắn, hắn sẽ giết người.” Trong mắt hắn, các người không khác gì zombie.
Trần Tinh Mẫn không biết nói gì hơn.
Anh biết hắn tính tình không tốt, vậy mà còn bảo vệ hắn như vậy, còn để hắn chăm Nghê Thủy Thủy?
Vạn nhất hai người xảy ra xung đột, chẳng phải Nghê Thủy Thủy gặp nguy hiểm rồi sao?
Trạm Nguyên Miểu không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Trần Tinh Mẫn,
ngẩng đầu nhìn về phía Tần Như Băng.
Đừng tưởng anh không nhìn ra... vừa rồi Tần Như Băng rõ ràng có ý định tấn công Hawaii.
Người này bị gì vậy?
Vừa thấy một người lạ liền muốn tấn công, từ lúc ở thành phố I đến giờ, Hawaii chưa từng có xung đột hay giao tiếp gì với đội Tạ Đình Chu cả.
“Muốn hợp tác thì đừng có đa nghi như vậy, không muốn hợp tác thì mời ra ngoài.” Trạm Nguyên Miểu nói thẳng, không vòng vo.
Tần Như Băng nhìn thẳng Trạm Nguyên Miểu, nói: “Anh biết thân phận của hắn không? Anh mới quen hắn có mấy ngày, mà đã dám để Nghê Thủy Thủy cho hắn trông chừng?” Hắn rõ ràng là một kẻ điên không phân biệt được bạn hay thù!
“Người trong đội của tôi, tôi không biết thân phận cậu ta, chẳng lẽ cô lại biết?” Trạm Nguyên Miểu nhìn kỹ Tần Như Băng, nói: “Cậu ta không làm gì có lỗi, cô đừng vừa thấy người đã định giết. Mà nếu muốn động thủ, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại xem mình có phải đối thủ của cậu ta không, kẻo lại tự tìm đường chết.”
Nếu Tần Như Băng đánh lén Hawaii mà bị phản đòn giết ngược, anh cũng sẽ không ra tay cứu.
Anh thừa nhận Hawaii có tính cách hơi kỳ quặc, nhưng chỉ riêng việc cậu ta từng vì không muốn liên lụy Nghê Thủy Thủy mà “tự sát”, sau khi tỉnh lại vẫn quay về cứu họ, đã đủ để anh bỏ qua mọi chuyện trước đó.
Nói cho cùng, Hawaii chỉ là một thiếu niên không có nhiều kinh nghiệm sống, lại trưởng thành trong hoàn cảnh đặc biệt.
Chỉ cần Nghê Thủy Thủy muốn giữ lại cậu ta, thì anh sẽ thử tiếp nhận Hawaii.
Cậu ta không hiểu thứ gì, anh có thể dạy.
Dù tốt hay xấu, cũng đều chấp nhận.
Không tới lượt người ngoài ức hiếp.
Tần Như Băng cảm thấy nói chuyện với Trạm Nguyên Miểu không thông, quyết định chờ đến khi Nghê Thủy Thủy xuống dưới rồi sẽ nói rõ cho cô biết sự nguy hiểm của Trương Lương Chung.
Trương Lương Chung thì vẫn là Trương Lương Chung, đổi tên thành Hawaii thì chẳng phải vẫn là kẻ điên đó sao?
Chẳng phải lúc còn ở thành phố I, hắn còn từng tấn công các người?
Cô ta cũng thật có vấn đề, còn nói với zombie vương tương lai rằng kẻ điên này nguy hiểm ra sao, ai biết được trong hai người bọn họ, ai mới là kẻ nguy hiểm hơn!
Đôi khi, Tần Như Băng còn nghi ngờ, liệu thế giới mà cô ta trọng sinh quay về có thật sự là thế giới trước kia không. Chỉ một biến cố sinh tử của Nghê Thủy Thủy thôi, mà quỹ đạo mọi chuyện đã thay đổi nhiều như vậy.
Chưa cần nhắc đến việc dị năng của Tạ Đình Chu thăng cấp, Trạm Nguyên Miểu mới thật sự là mối nguy không thể đoán trước.
Nếu anh không bị zombie mang bệnh độc lây nhiễm thì còn tốt, nhưng một khi bị nhiễm và ký ức bị xóa sạch, không ai dám chắc sau khi biến thành zombie, anh sẽ trở nên thế nào. Đáng sợ hơn là, bây giờ ngoài anh ra, còn có thêm một Trương Lương Chung!
Nghê Thủy Thủy sau khi từ chỗ chết tìm được đường sống, thật sự là đang dùng sức ảnh hưởng của mình để lôi kéo hai kẻ được xem là đại địch của nhân loại. Đội của cô đúng là có thể bị gọi là “trận doanh phản nhân loại”.
Tần Như Băng càng nghĩ càng mơ hồ. Rốt cuộc việc cô ta trọng sinh trở lại có ý nghĩa gì? Cô ta thực sự có thể thay đổi được điều gì không?
Vì sao càng lúc càng thấy như là người khác đang thay đổi cô ta, chứ không phải cô ta đang thay đổi người khác?
Lợi dụng lúc hai nhân vật chính đang âm thầm giằng co, Triệu Trì Dụ lặng lẽ dịch tới gần lối lên cầu thang.
Vừa mới cẩn thận bước một bước lên bậc thang, thì lập tức bị kéo ngược lại, bị Trạm Nguyên Miểu trong nháy mắt tóm gọn vào tay.
“Lên lầu làm gì?” Trạm Nguyên Miểu từ lâu đã thấy vị bác sĩ Triệu này không vừa mắt, mỗi lần gặp là lại hỏi tình hình của Nghê Thủy Thủy. Anh luôn cảm thấy tên này có mục đích không đứng đắn với cô, thật sự rất ngứa mắt.
Triệu Trì Dụ cười tươi với Trạm Nguyên Miểu, ra vẻ mình là người tốt.
Hắn vốn đã đoán được mình sẽ bị bắt lại, chỉ là muốn lên xem tình trạng cơ thể của Nghê Thủy Thủy một chút, dù sao Trạm Nguyên Miểu cũng sẽ không vì chuyện đó mà giết hắn đâu.
Hắn chỉ muốn đứng cách đó khoảng 1 mét, từ xa mà quan sát đôi mắt và làn da của Nghê Thủy Thủy.
Không thu thập được dữ liệu nội tại thì cũng được, chỉ cần có thể nắm bắt được tình trạng sức khỏe bên ngoài là được rồi.
Tần Như Băng cũng không rõ Triệu Trì Dụ đang lén lút làm gì trên lầu, cuối cùng vẫn là Trần Tinh Mẫn ra tay “giải cứu”, nói: “Trạm ca Trạm ca, anh bình tĩnh! Bác sĩ Triệu chỉ là muốn tìm WC thôi! Bác sĩ Triệu, đúng không? Anh ta chỉ là người thường, làm được gì đâu, Thủy Thủy một mình còn có thể đánh anh ta tới 800 cái.”
Triệu Trì Dụ: “…” Cậu nói… đúng vậy.
Trạm Nguyên Miểu buông Triệu Trì Dụ ra, ngẩng cằm cười nói: “Anh là muốn lên xem Nghê Thủy Thủy phải không? Đi đi, cô ấy ở căn phòng thứ hai chỗ rẽ trên lầu.”
Triệu Trì Dụ: “?” Thật hay giả vậy?
Ngay cả Trần Tinh Mẫn cũng không hiểu Trạm Nguyên Miểu đang có ý gì,
chỉ thấy vẻ mặt anh như đang nghĩ chuyện gì nguy hiểm.
Cậu ta kéo tay Triệu Trì Dụ, ra hiệu đừng chọc giận Trạm Nguyên Miểu.
Tuy dị năng của Trạm Nguyên Miểu không mạnh bằng Chu ca, nhưng để xử lý bọn họ thì vẫn quá dư sức.
Cậu ta là hệ Thổ, thân pháp nặng nề, Chúc Duy thì không có ở đây, Tần Như Băng thì dị năng cần thời gian phát động, nói thật chẳng ai là đối thủ của anh.
Cho dù không mất mạng, bị đánh cho một trận thì chắc chắn không tránh được.
Không có chuyện gì mà tự dưng đi tìm đòn sao?
Tần Như Băng liếc nhìn Trạm Nguyên Miểu, lạnh lùng nói: “Muốn chết thì cứ lên đi. Người vừa rồi xé không gian xuất hiện đó, chỉ cần động ngón tay là có thể cắt anh thành 180 mảnh.”
Triệu Trì Dụ: “…” Tôi cũng thấy dị năng của hắn rất thú vị…
Tính toán sai rồi.
Hắn dám chắc nếu mình không động đến Nghê Thủy Thủy, Trạm Nguyên Miểu sẽ không giết hắn. Nhưng với cái thiếu niên áo sơ mi trắng nổi giận kia thì… hắn không dám chắc.
Tần Như Băng đã lên tiếng cảnh báo, vậy tức là cậu thiếu niên đó đúng thật rất nguy hiểm.
Triệu Trì Dụ đành phải lùi từng bước, trở lại đứng bên cạnh Tần Như Băng,
giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ vô hại: “Tôi thật sự không có ý gì xấu với Thủy Thủy,
chỉ là hơi lo cho sức khỏe của cô ấy thôi, dù sao bình thường cô ấy sẽ không im lặng ở trên lầu như vậy.”
“Gọi cả họ đi.” Trạm Nguyên Miểu lạnh nhạt nói.
Triệu Trì Dụ ngơ ngác nhìn Trần Tinh Mẫn, “Gọi cả họ là sao?”
Trần Tinh Mẫn cũng lắc đầu, “Hỏi tôi làm gì… Chắc ý là bảo anh gọi anh ta bằng tên luôn đó!”
Trạm Nguyên Miểu đứng tựa vào tay vịn cầu thang, không cho bất kỳ ai bước lên lầu, lạnh lùng nói:
“Tôi nói rồi, Nghê Thủy Thủy với anh không thân, làm ơn gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của cô ấy.”
Triệu Trì Dụ: “…”
Tốt.
Anh vui là được!