Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 39: Cơ thể tự lành

Trước Sau

break

(*Từ đây sẽ đổi xưng hô, vì Hawaii ít tuổi hơn Trạm Nguyên Miểu.)

“Hai... tôi...” Hawaii khó khi lộ rõ vẻ yếu ớt.

Hắn nên nói gì đây? Nói rằng mình không cố ý? Nhưng không cố ý cũng không thể xoá bỏ chuyện suýt chút nữa đã giết Thủy Thủy! Hôm qua hắn còn hứa sẽ bảo vệ cô, vậy mà hôm nay lại suýt làm hại cô.

Ellen nói đúng, hắn có thể sống cùng người xấu, nhưng không thể cùng người tốt ở chung, vì những người tốt sẽ chết, chết trong tay hắn, và hắn không thể không tin điều đó!

Nghê Thủy Thủy đầu choáng váng, ngồi dựa vào Trạm Nguyên Miểu, vì mất máu nhiều, chân chạm đất thì suýt ngã, may mà Trạm Nguyên Miểu kịp thời đỡ, mới tránh được nguy hiểm.

Cô ngồi trên mép giường, tay chống lên thành giường, nhìn Hawaii nói: “Thành thật đợi đó cho tôi, bảo vệ tôi, là cái giá cậu phải trả cho việc hút máu tôi.” Cho nên đừng sợ, cũng đừng lo lắng.

Hawaii cau mày nhìn Trạm Nguyên Miểu đầy lo lắng, rồi lại quay sang nhìn cậu nhóc đang ngủ say, bụng ngửa lên trời, cuối cùng là Đại Hoàng bất an dùng đầu cọ nhẹ vào chân Nghê Thủy Thủy, rồi chần chừ gật đầu.

Mấy người này thật sự không thể bảo vệ được Thủy Thủy.

Vì an toàn cho Thủy Thủy, hắn nhất định phải tiêu diệt thứ kia!

Nhưng trong cơ thể đang nhiễm độc... đợi chút, cho hắn thêm thời gian.

Nghê Thủy Thủy trông thấy vậy, ngã thẳng vào lòng Trạm Nguyên Miểu rồi ngất đi.

“Thủy Thủy!” Trạm Nguyên Miểu kiểm tra trán cô, lạnh toát! Nhìn thấy dấu răng cắn trên cổ cô, anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hawaii hỏi: “Cậu đã hút bao nhiêu máu cô ấy rồi?!”

Hawaii cúi đầu đầy hối lỗi.

Khi bị thương nặng đe dọa đến tính mạng, cơ thể hắn không thể kiểm soát được, hắn cũng không biết đã hút bao nhiêu máu Thủy Thủy.

Hắn đã phạm sai lầm, phá vỡ lời hứa đầu tiên với cô.

Trạm Nguyên Miểu kéo chăn đắp cho Nghê Thủy Thủy, ôm cô lên giường, rồi quay sang nghiêm mặt nói với Hawaii: “Nếu muốn hút máu thì hút của tôi, đừng động đến cô ấy, nếu không tôi sẽ giết cậu.”

Hawaii ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trạm Nguyên Miểu, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như thép khóa chặt hắn lại. Máu trong người chảy chậm lại, trán lạnh như băng, dường như chống lại được mọi áp lực, tiếng tim đập vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ, đó là áp chế tinh thần!

Hawaii căng lưng, thu hồi thái độ khinh thường trước đó, gật đầu nói: “Lần sau nếu tôi bị thương nặng, cứ để tôi tự lo, tôi không dễ chết vậy đâu.” Dưới tình huống có máu tiếp viện, máu gì cũng được.

Trạm Nguyên Miểu thu hồi tinh thần lực, nghĩ thầm tình trạng vừa rồi mà không chết sao? Một con zombie một miếng thịt, xương cốt cũng chả chừa, sao có thể tự lành?

“Nếu không phải Nghê Thủy Thủy liều mạng giữ cậu lại, tôi đã quẳng cậu xuống từ lâu rồi.” Nói xong câu lạnh lùng, Trạm Nguyên Miểu hỏi tiếp: “Cậu bị thương thế nào? Ai làm vậy?”

Hawaii cúi đầu, bắt đầu khép bụng, cau mày nói: “Ở phía Đông thành phố có một ổ zombie, con đầu đàn là con hình dạng như người mèo, nó ăn thịt zombie khác, di chuyển nhanh, có thể điều khiển dây đằng và phun ra nọc độc.”

Trạm Nguyên Miểu hiểu ý: “Vậy tốc độ và độc tố là khắc tinh của cậu. Sao cậu không chuẩn bị kỹ rồi ném nó vào không gian của mình?”

Hawaii: “Nếu tôi có thể bắt được nó thì đã không bị thương rồi.”

Trạm Nguyên Miểu gật đầu: “Cậu không bắt được nó, bị nó cào móng vuốt rồi trúng độc, phải chạy trốn, thức ăn Hawaii mà.”

“Anh!” Hawaii bị kích thích, quay lại muốn đem con quái vật đó về.

Trạm Nguyên Miểu nói: “Đứng lại.”

Hawaii dừng bước.

Trạm Nguyên Miểu giúp Nghê Thủy Thủy lau mặt, nói: “Chờ cô ấy tỉnh, tôi sẽ cùng cậu đi.”

Cùng đi?

Hawaii mím môi, chậm rãi dịch đến mé giường khác, nhìn Nghê Thủy Thủy mặt tái xanh nói: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”

Trạm Nguyên Miểu đáp: “Ừ.”

Hai người đàn ông to lớn đứng hai bên giường giữ lấy Nghê Thủy Thủy. Đại Hoàng đặt cằm lên mé giường, đuôi buông xuống, vẻ mặt buồn bã.

Không khí im lặng, bỗng nhiên Hawaii cảm thấy “tê” một cái, cúi đầu thấy Tiểu Hoàng bò đến bên cạnh, liếm vết thương trên bụng hắn.

“Mi làm cái gì vậy?!” Hawaii xách Tiểu Hoàng lên, chỉ vào nó nói: “Mi cũng muốn uống máu tao à?!”

Tiểu Hoàng u a khẽ đáp nhẹ, cả Trạm Nguyên Miểu và Hawaii đều sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên trong hơn nửa tháng Tiểu Hoàng phát ra âm thanh.

Không rõ họ có ngôn ngữ riêng gì đó, Hawaii như hiểu ý Tiểu Hoàng, giận dữ nói: “Không được đâu! Mi cũng có máu, sao không uống máu của mình mà lại uống của tao? Mi còn cao cấp hơn tao đấy!”

Tiểu Hoàng hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào tay Hawaii, hắn quỳ một gối...

Trạm Nguyên Miểu ngạc nhiên: “... Cậu đang làm gì vậy?”

Hawaii ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.

Chó con, đợi đấy cho tao!

Tiểu Hoàng liếm quanh vết thương của Hawaii, rồi bò đến gần Nghê Thủy Thủy, tựa đầu lên ngực cô, chuẩn bị ngủ.

Trạm Nguyên Miểu định bế nó đi, thì thấy nó nhỏ tay nắm chặt quần áo Nghê Thủy Thủy, trợn mắt nhìn Trạm Nguyên Miểu rồi kêu “Ma!”

Trạm Nguyên Miểu: “?” Nhóc cũng muốn kêu ba đi, nhưng kêu cũng chẳng giúp gì đâu, đi xuống cho ta!

Hawaii đứng dậy, thấy vết thương trên miệng đã hoàn toàn lành, vỗ vỗ bụng nói với Tiểu Hoàng: “Thì ra năng lực của mi là cái này, rác rưởi.”

Trạm Nguyên Miểu lại lần nữa: “?”

“Giải thích chút đi?”

Hawaii không trả lời, hắn bắt đầu vận động tay chân, cảm giác cơ thể khỏe mạnh chưa từng có, trong lòng đã nghĩ đến việc trả thù.

“Máu của cậu, có phải có gì đặc biệt không?” Trạm Nguyên Miểu nhìn thấy quần áo hắn rách bươm, liền lấy từ tủ một bộ sơ mi và quần tây đưa cho hắn thay.

Câu hỏi này có thể miễn cưỡng trả lời.

Hawaii cởi chiếc áo sơ mi bông trên người, lộ ra vòng eo trắng nõn nhưng săn chắc, trong lúc thay quần mới nói: “Máu tôi có thể tăng cấp bậc dị năng, nếu anh muốn, tôi có thể cho anh một chút.” Nể tình anh vừa nãy cõng tôi chạy trốn đó.

“Cảm ơn, tôi không cần.” Trạm Nguyên Miểu nhìn hắn một lúc rồi hỏi tiếp: “Cậu rốt cuộc từ đâu đến?” Các dị năng giả đều giống nhau máu không phải màu xanh, cũng không thể tăng cấp dị năng.

Hawaii lựa chọn giả điếc, chỉ im lặng thay quần.

Trạm Nguyên Miểu ghét bỏ, nắm lấy tay Nghê Thủy Thủy, rồi hỏi tiếp: “Cậu giống hình như quen biết Tiểu Hoàng, cậu biết thân phận của nó sao?”

“Nó à? Không quen, chắc là thứ N đi, năng lực quá kém, nên mới bị rơi vào tay cậu.”

Trạm Nguyên Miểu suy nghĩ: “Vật thể cải tạo thứ N là... trẻ con được huấn luyện để có siêu năng lực sao?”

Hawaii gật đầu.

“Vậy cậu cũng là à?” Mấy người, vật thể được cải tạo, tai họa này rốt cuộc từ đâu đến?

Hawaii nghe vậy liền giận dỗi phản bác to: “Tôi không phải! Mấy người kia mới là đấy! Tôi là do mẹ tôi sinh ra!”

Trạm Nguyên Miểu nhìn hắn một cái, nói: “Đừng lớn tiếng thế, cô ấy cần nghỉ ngơi.”

Hawaii liếc Nghê Thủy Thủy một cái rồi im lặng.

Trạm Nguyên Miểu hỏi tiếp: “Vậy cậu nói Tiểu Hoàng có máu cao cấp hơn cậu, nhưng năng lực lại yếu, lại còn áp chế được cậu? Vậy cậu là...” Loại thấp kém nhất trong chuỗi thức ăn sao?

“Anh biết gì chứ? Máu cao cấp không đồng nghĩa với sức mạnh lớn, thậm chí càng cao cấp thì tuổi thọ càng ngắn. Tôi cũng có kẻ muốn ăn tôi, huống hồ là nó? Nó còn là trẻ con mà.”

Trạm Nguyên Miểu thở dài gọi to: “Đại Hoàng!”

Đại Hoàng lập tức bò đến bên Hawaii.

“Hừ!” Không được nói xấu chủ nhân của tôi.

Hawaii ra lệnh cho nó: “Nếu không muốn nó chết, tốt nhất đừng làm nó chảy máu. Nếu không anh sẽ thấy lũ Zombie hôm nay điên cuồng gấp mười lần!”

Thật ra, máu của Thủy Thủy... cũng rất dễ uống.

Ngọt ngào, còn ngon hơn cả máu hắn.

Hắn đẩy Đại Hoàng bò về mé giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nghê Thủy Thủy, khiến cô nghiêng đầu để lộ vết thương ở cổ.

Quả nhiên, miệng vết thương bắt đầu khép lại.

Khép lại thật sự.

Hawaii bối rối ôm lấy đầu, một người thuộc thể tự lành, hai người thuộc thể tự lành, ba người thuộc thể tự lành, tùy tiện một người bị thương, đều có thể khiến kẻ địch thèm muốn, còn dư lại một con chó nhỏ cùng ai kia có thể kháng cự được.

Trạm Nguyên Miểu nhìn vết thương ở cổ Thủy Thủy, duỗi tay sờ lên, phát hiện có một lớp vảy máu bong ra.

Dấu răng biến mất, cũng giống như vết thương trên trán và miệng của cô.

“Đây là?” Anh nhìn Hawaii hỏi: “Đây là dị năng của cậu à?”

Hawaii lắc đầu.

“Không phải của tôi. Tôi chỉ có thể tự lành, không chữa được cho người khác. Con chó nhỏ kia mới có tài năng đó.”

“Vậy vì sao cô ấy... chẳng lẽ cậu không phải giống ma cà rồng hút máu, có thể khiến vết thương của cô ấy tự lành sau khi uống máu ư?”

Mọi chuyện đều rối loạn hết lên vậy!

Hawaii nhìn Trạm Nguyên Miểu đầy căm tức nói: “Tôi không phải ma cà rồng hút máu! Chỉ khi bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng thì tôi mới phải hút máu. Còn lại, tôi không cần hút máu! Thủy Thủy cũng là thể tự lành, giống tôi và cũng giống như Tiểu Hoàng.” Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Tiểu Hoàng đang ghé vào bên người Nghê Thủy Thủy.

Trạm Nguyên Miểu suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Cậu bị thương cần máu, vậy Thủy Thủy và Tiểu Hoàng thì cần gì?”

Hawaii trả lời: “Không rõ lắm, vì mỗi người thể chất khác nhau. Nhưng nếu không dùng vật chất để chữa trị, thì cơ thể họ sẽ phải tiêu hao sinh lực, loại này rất nhanh chết, vết thương càng nặng thì tuổi thọ càng ngắn.”

Hawaii nói, khiến cả phòng lâm vào yên lặng.

Bất chợt, Đại Hoàng ngẩng đầu, đứng dậy đi về phía cửa phòng, nhe răng phát ra tiếng cảnh báo khe khẽ, phá tan sự yên tĩnh.

Trạm Nguyên Miểu nhanh chóng bế lấy Nghê Thủy Thủy, chuẩn bị rút lui.

Đến liền vậy sao?

Thật nhanh!

Hawaii cuộn ống tay áo, chuẩn bị lau sạch vết thương, nói: “Anh mang Thủy Thủy đi trước, tôi sẽ xử lý bọn họ!”

Ngoài nhà, một chiếc xe Lexus dừng lại trước cửa.

Tần Như Băng là người đầu tiên bước xuống xe, sau đó là Trần Tinh Mẫn, Triệu Trì Dụ và Chúc Duy.

Trạm Nguyên Miểu nghe tiếng nói chuyện, giữ chặt vai Hawaii, kéo hắn khỏi đường hầm không gian rồi nói: “Tạm thời không phải kẻ thù.”

Có vẻ để giải quyết con quái vật kia, khả năng còn phải nhờ đến sự trợ giúp của bọn họ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc