Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 33: Cái miệng tiện này

Trước Sau

break

Cuối cùng thì Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu vẫn phải ngồi đối diện với Hawaii.

Đừng hỏi tại sao. Vì đơn giản là… có chạy cũng không thoát.

May mà Trương Lương Chung lại không mấy hứng thú với cơm hộp nóng hổi. Hắn có vẻ khoái mấy món snack trong túi hơn.

Nghê Thủy Thủy đói đến mức ruột dính lưng rồi, chẳng còn biện pháp nào để dùng lẽ thường suy đoán mạch não của Hawaii. Cô dứt khoát nhét đôi đũa vào tay Trạm Nguyên Miểu, rồi tự bưng hộp cơm lên ăn ngon lành. Trong đầu chỉ có một ý niệm: Dù có chết, cũng phải chết no!

Trạm Nguyên Miểu liếc sang Hawaii đang ôm khư khư đống đồ ăn vặt, rồi nhìn hộp cơm của mình.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Ngoài miệng thì bảo muốn ở bên Nghê Thủy Thủy, nhưng trong mắt lại chẳng có tí lửa tình nào. Thế mà cũng phải công nhận là hắn chịu đựng cô giỏi thật. Bao nhiêu lần bị cô đánh không nương tay, vậy mà hắn chưa từng tính toán.

Đang mải suy nghĩ, Trạm Nguyên Miểu ăn rất chậm, thế là bất ngờ bị điểm danh.

Hawaii chỉ cằm về phía anh:
“Ê, đúng rồi, là cậu đó. Cậu không được ăn, đưa cơm cho bạn gái tôi ăn.”

Nghê Thủy Thủy suýt nữa sặc cơm, nghiêng đầu ho sặc sụa.
Bạn gái cái đầu hắn! Ai là bạn gái hắn chứ?!

Trạm Nguyên Miểu đặt đũa xuống, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô thông khí.

Anh quá hiểu Hawaii rồi. Hắn tiếp theo mà có nói mình là bạn trai của anh, Trạm Nguyên Miểu cũng chẳng bất ngờ. Trong cái địa bàn này, Hawaii muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Đáng sợ hơn cả là hắn có thể dùng dị năng để âm thầm tiếp cận mà hai người không phát hiện được chút dấu hiệu nào. Đến mức nếu Hawaii muốn giết họ trong 5 phút ấy, có thể giết đến 300 lần rồi cũng nên.

Nghê Thủy Thủy ho xong, Trương Lương Chung chẳng làm gì cả.

Hắn chỉ nhìn cô rất nghiêm túc, rồi đợi cô dịu lại mới thở phào và tiếp tục... lục snack ăn.

Trạm Nguyên Miểu: “…” Đây là kiểu quan tâm gì vậy?

Nghê Thủy Thủy bảo Trạm Nguyên Miểu mau ăn phần cơm của anh. Với loại người cứng đầu như Hawaii, không thể đối đầu trực tiếp được, chỉ có thể dùng trí thôi.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra kế, “địch nhân” đã bị… một con cá khô cay đánh bại.

Trương Lương Chung vừa ăn đến túi cá khô đặc sản Hồ Bắc, cả người lập tức cứng lại. Một tay bịt miệng, một tay quạt gió loạn lên, đầu lưỡi thè ra, mặt đỏ rực, trán vã mồ hôi như mưa.

Hắn khom người, thở dốc từng hơi, trông như sắp bốc cháy tại chỗ.

Trạm Nguyên Miểu vừa định giơ tay lên, Nghê Thủy Thủy lập tức đè tay anh xuống.

Giết không nổi. Tạm thời đừng chọc điên hắn.

Cô rót cốc Coca đưa cho Hawaii. Hắn không chút cảnh giác mà uống ngay, rồi lập tức bị bọt khí sặc tiếp, ho đến muốn gãy cả phổi.

Nghê Thủy Thủy: “…” Diễn quá rồi. Đừng nói là cả đời hắn chưa từng ăn đồ cay đấy nhé?

Hawaii lau nước mắt xong, “vèo” một cái biến mất khỏi tầm mắt, chuẩn xác hơn là chui vào một vết nứt không gian.

Trạm Nguyên Miểu không chần chừ, vừa thấy hắn biến mất là lập tức kéo Nghê Thủy Thủy chuẩn bị bỏ chạy.

Cô nắm tay anh lại:
“Dị năng của anh hồi phục rồi à?”

“Tôi…” Trạm Nguyên Miểu nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của cô, lắc đầu: “Mới hồi được chút.”

“Vậy chưa đi được đâu.” Nghê Thủy Thủy kéo anh ngồi lại ghế: “Muốn giết tụi mình, hắn dễ như chơi. Hắn không ra tay là vì còn chưa chơi đủ thôi.”

Trạm Nguyên Miểu ngồi xuống:
“Em nghĩ ra cách đối phó chưa? Ngồi chờ chết thì không phải chuyện tốt.”

“Không phải chờ chết, mà là dưỡng sức.” Cô nói: “Chờ khi anh hồi phục đủ để chạy mười con phố, rồi tính tiếp.”

Quả nhiên, vừa dứt lời, Trương Lương Chung đã quay lại.

Hàm hắn bạnh ra, môi mím lại, thở ra luồng khí lạnh như băng. Trong tay còn cầm một viên băng trông như kết tinh dị năng của Từ Lăng Duệ.

Hắn nhìn Trạm Nguyên Miểu, cười cười:
“Ủa sao không chạy? Tôi ra ngoài tính chơi trò rượt đuổi với mấy người cơ mà.”

Trạm Nguyên Miểu im lặng, chỉ muốn nhét nguyên túi cá khô vào bụng hắn cho xong.

Nghê Thủy Thủy lườm hắn: “Anh quay lại làm gì?”

Hawaii phun ra một viên cầu băng: “Em còn ở đây thì tôi phải quay lại chứ sao!”

Cái kiểu trả lời vừa lỳ vừa trơ khiến tim cô muốn tắc nghẽn. Cô hỏi tiếp:

“Thế mấy người anh em của anh đâu rồi?”

Hawaii cười vô cùng vui vẻ: “Họ đang chơi đùa ở trung tâm thương mại tuyết tan. Ở đó mát mẻ lắm.”

Tốt lắm.

“Này!”

Nghê Thủy Thủy quay đầu, dựa hẳn vào vai Trạm Nguyên Miểu, tôi không tiếp nổi nữa! Cái tên đó ngay cả đám anh em đi theo mình hắn còn bỏ, còn có cái gì là hắn quan tâm nữa chứ?!

Nhưng là cô khơi chuyện trước, Hawaii cũng bắt đầu mở lòng.

Hắn hỏi cô tại sao cá lại cay? Thạch trái cây làm từ gì? Ăn đường nhiều có bị bệnh không?

Nghê Thủy Thủy trả lời hết những gì mình biết, không cười nhạo, cũng chẳng nghi ngờ hắn đang giả ngây giả dại.

Hai người nghiêm túc bàn luận về kẹo, que cay, thạch trái cây… khiến Trạm Nguyên Miểu ngồi bên cạnh không khỏi thán phục trong lòng. Người bình thường đâu ai đủ kiên nhẫn ngồi giải thích mấy thứ này cho một tên như Hawaii.

Mà qua cuộc nói chuyện, Nghê Thủy Thủy cũng nhận ra Hawaii thực sự thiếu kiến thức cơ bản.

Không phải kiểu thiếu kiến thức vì sống trong nhung lụa, mà là thiếu hẳn như một tờ giấy trắng. Bất kỳ thông tin gì tô lên đều khiến hắn cực kỳ hứng thú.

Trạm Nguyên Miểu và Nghê Thủy Thủy nhìn nhau, rồi anh mở lời hỏi:
“Bọn tôi vẫn chưa biết rốt cuộc cậu là người từ đâu đến.”

Hawaii nghiêng đầu, rồi hỏi ngược lại:
“Vậy cậu là người ở đâu?”

“… Thành phố H, tỉnh Z.”

Hawaii mắt sáng lên: “Vậy tôi chắc cũng là người cùng thành phố với Thủy Thủy rồi!”

Trạm Nguyên Miểu: Tôi muốn gõ đầu hắn kiểm tra não ghê.

Nghê Thủy Thủy cười: “Anh không biết mình từ đâu tới à?”

“Một nơi... toàn màu trắng.” Hawaii đáp, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Trạm Nguyên Miểu, nói tiếp: “Chỉ tôi được hỏi cậu, cậu không được hỏi lại tôi. Hiểu chưa?”

Trạm Nguyên Miểu: “?” Ok nhé.

Trong lúc Nghê Thủy Thủy còn đang cố phân tích “một nơi toàn màu trắng” là chỗ nào, thì ở xa vang lên tiếng chó sủa liên tục.

Nghe không rõ, nhưng cảm giác như nó đang mắng ai đó không ngớt.

Nghê Thủy Thủy vội bật dậy, mở cửa nhìn ra, quả nhiên là Đại Hoàng chạy về. Không biết bị Hawaii ném đi đâu, mà nó phải chạy mất năm, sáu phút mới về tới nơi, trông thật thảm.

Hawaii đứng lên, hớn hở nói: “Chó cũng về rồi, vậy chúng ta đi thôi!”

Khoan đã!
Đi? Chúng ta?

Trạm Nguyên Miểu chưa từng đồng ý vụ này!

Nghê Thủy Thủy cũng ngơ ngác: “Anh định đi cùng với chúng tôi? Đi đâu cơ?”

“Không phải em nói muốn tới căn cứ người sống sót sao? Căn cứ đó, chắc có nhiều người lắm nhỉ? Người giống như em và cậu ta, chứ không phải mấy cái thứ ngoài kia.” Hawaii vừa nói vừa chỉ ra đám zombie bên ngoài.

Dù vẫn chưa hiểu gì nhiều, nhưng Nghê Thủy Thủy đã nắm rõ Hawaii muốn đi cùng họ đến căn cứ.

Cũng đúng, con người là sinh vật sống theo bầy đàn.

Dù mạnh đến đâu, một mình cũng sẽ thấy cô đơn.

Việc Hawaii muốn tới căn cứ người sống sót cũng không khó hiểu.

Nghê Thủy Thủy bắt đầu phân tích trong đầu: nếu lên đường, khả năng gặp nguy hiểm với việc có Hawaii đi cùng cái nào nguy hiểm hơn?

Còn chưa kịp tính xong, Hawaii đã vui vẻ nói:
“Tôi qua bên kia thu phục hết tụi nó, sau đó Thủy Thủy liền đến làm lão đại nha!”

Nghê Thủy Thủy: “?” Anh nghiêm túc đó hả?! Anh không định đi căn cứ để sinh sống, mà định tới đó… lập bang chiếm đất làm vua?!

Trạm Nguyên Miểu cười bật ra tiếng. Thật sự cười.

Ý tưởng này… không tệ.

Và thế là, Nghê Thủy Thủy – dù trong lòng đầy nghi ngờ – cuối cùng cũng bị Hawaii thuyết phục. Dù sao thì… hắn chẳng có vẻ gì là muốn làm hại họ.

Có lẽ đối xử với hắn như một đứa bé bảy tám tuổi, sẽ khiến hành động của hắn bớt quái dị hơn một chút.

Nghê Thủy Thủy thở dài, kéo chiếc ghế tựa bên cạnh cái rương hành lý ra, rồi liếc sang Hawaii đang cầm gói đồ ăn vặt bên cạnh, khẽ giơ tay ra.

Hawaii phản ứng chậm rãi, nửa nhịp sau mới đưa túi đồ cho cô, rồi đứng yên nhìn Nghê Thủy Thủy kéo rương hành lý bước về phía phòng khám ngoài cửa.

Hắn thầm nghĩ một cách nghiêm túc, ý cô đây là bảo mình đi theo, hay chỉ kệ mình đi theo …?

Nghê Thủy Thủy vừa đến cửa phòng khám kính, cô quay đầu lại nói: “Sao đứng đó? Không định cùng đi hả?”

Hawaii chớp mắt, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, làm cô giật mình một cái.

Cô thở dài, cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn: “Đừng tùy tiện dùng dị năng như vậy.”

“Tại sao?” Hawaii hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.

“Bởi vì anh cứ biến mất đột ngột rồi lại xuất hiện bất thình lình, thật sự rất đáng sợ.” Nghê Thủy Thủy nói.

“Vậy về sau tôi chuyển qua nhảy trước mặt cậu ta là không có dọa đến em rồi?” Hawaii chỉ tay về phía Trạm Nguyên Miểu.

Trạm Nguyên Miểu vừa cười nói: “Tôi cảm ơn cậu nhé.”

Hawaii: “?”

Nghê Thủy Thủy không hiểu nguyên lý dị năng không gian của hắn là gì, bởi thế giới này vốn dĩ không thể suy đoán bằng lý lẽ bình thường.

Cô chỉ biết Hawaii kiểm soát dị năng cực kỳ thuần thục.

So với Trạm Nguyên Miểu hay Tạ Đình Chu - những người thức tỉnh dị năng muộn màng - thì Hawaii giống như sinh ra đã sở hữu năng lực này.

Cô hỏi Trạm Nguyên Miểu bên cạnh: “Anh đoán hiện tại anh ta đang ở đâu?”

Trạm Nguyên Miểu nhún vai, mắt híp nhìn phía trước rồi định trả lời, thì một cánh cửa thông đạo xuất hiện ngay trước mắt.

Chợt bên cạnh lóe lên ánh sáng, ngay lập tức Hawaii xuất hiện, tay khiêng một khối băng khổng lồ.

Khối băng to cỡ cái dù, nằm chắn ngang cửa thông đạo, dù hắn có kéo thế nào cũng không thể kéo ra.

Nghê Thủy Thủy kinh ngạc, liền nhắc: “Không phải anh chỉ cần biến thông đạo đó to ra một chút là có thể lấy đồ ra khỏi đó sao?”

Hawaii lắc đầu: “Không được đâu, nếu to hơn, em sẽ gặp nguy hiểm.”

Không phải chứ, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?

Nghê Thủy Thủy nghĩ nghĩ, Trạm Nguyên Miểu hỏi hắn: “Ý cậu là, nếu to hơn cậu không kiểm soát được?”

“Nói nhiều, lại đây, giúp tôi cắt nó.” Hawaii nói, thái độ với Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu khác hẳn, tỏ rõ sự phân biệt.

Trạm Nguyên Miểu để ý đến hắn mới bị quỷ ám đó, khoanh tay đứng bên quan sát cửa không gian rồi nói: “Xin lỗi, tôi không cắt khối băng này được.”

Nghê Thủy Thủy tiến lại gần nhìn vào cửa thông đạo, bên trong là một lớp hắc ám, xen lẫn ánh ngân quang sắc sọc trên vách, ánh sáng mờ ảo chuyển động không ngừng.

Lần trước lúc di chuyển từ tầng hai xuống tầng một rất nhanh, cô hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Hawaii làm sao kiểm soát phương hướng, biết trước vị trí đi lại của mình?

Nghê Thủy Thủy cầm lấy một hòn đá ném vào trong.

Không có phản ứng gì.

Trạm Nguyên Miểu cũng lấy một vật nhỏ ném vào, vẫn không có gì xảy ra.

Anh hỏi Hawaii: “Nếu ném đồ vào đây, nó sẽ đi ra ở đâu?”

“Không biết? Cậu còn dám ném đồ vào tôi sẽ ném đầu cậu xuống dưới!”

Nghê Thủy Thủy tò mò: “Thế đồ vật ném vào đây có chạy ra chỗ khác không?”

“À… chắc là không đâu. Nếu muốn biết, tôi có thể mở cửa bên kia cho em xem.” Hawaii thả khối băng xuống, kéo tay Nghê Thủy Thủy nhảy vào cửa thông đạo.

Hành động đột ngột, Nghê Thủy Thủy bản năng mà buông rương hành lý, đưa tay sang Trạm Nguyên Miểu, may mà anh kịp giữ chặt tay cô, cùng nhau lao vào không gian đó.

Lại một lần nữa, bị bỏ lại Đại Hoàng: “Uông? Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Không gian thay đổi, Nghê Thủy Thủy hiện ra ở tầng 4 trung tâm thương mại trên cao, dưới chân là một thứ khí lạnh như băng “Khắc băng”.

Cô chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì đã chịu trọng lực kéo rơi xuống, mà rơi xuống với tốc độ càng nhanh hơn so với cô chính khối băng khổng lồ mà Hawaii mang về.

“A —— Trạm Nguyên Miểu ——”

Nghe tiếng, Trạm Nguyên Miểu lập tức lao đến, kịp ôm cô tránh khỏi mũi băng nhọn như dao trước mặt.

Ngay khi anh ôm lấy Nghê Thủy Thủy, một không gian thông đạo khác xuất hiện bên dưới, tiếp tục chuyển họ trở về phòng khám ngoài cửa đường cái.

Cô dựa vào ngực Trạm Nguyên Miểu, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu qua kính, vẫn còn run rẩy mở mắt.

“Không sao rồi.” Trạm Nguyên Miểu thả tay, nhìn Tiểu Hoàng mở to mắt, nhẹ nhàng vuốt đầu cho nó ngủ tiếp.

Hawaii từ không gian trong cửa thông đạo thò đầu ra, thấy họ bình an mới nhảy ra, rồi rút khối băng về.

Nghê Thủy Thủy tưởng hắn đã chết, giờ lại thấy hắn lay động khối băng, trong lòng hơi chùng xuống, cảm thấy không nên so đo với một kẻ trí lực có hạn.

“Anh nhất định phải mang theo khối băng đó đi làm gì?” Cô hỏi.

Hawaii đáp: “Bên ngoài nóng quá.”

Nghê Thủy Thủy: “…” Vậy anh không thể để nó ở trung tâm thương mại à!

Cô nhìn hắn còn đang đấu trí đấu dũng với khối băng, thở dài nói: “Anh không phải dùng dị năng không gian để tấn công sao? Sao không dùng cắt lấy khối băng đi? Anh kéo hoài thế này đến bao giờ mới được? Nếu cửa thông đạo không mở rộng, anh kéo cả đời cũng không lấy ra được đâu, trừ khi băng tự tan.”

“Cắt?” Hawaii nghe lạ tai, hắn vốn nhảy lên nhảy xuống dựa vào điểm dị năng không gian.

Nghê Thủy Thủy gật đầu: “Bám lấy mấy thứ trong không gian không đơn giản đâu.”

Hawaii thử thao tác hạ thấp, nhưng vô tình toàn bộ khối băng bị cắt vụn ra.

“Oa!”

Hawaii quay sang nhìn Nghê Thủy Thủy, chớp mắt vài cái.

Hóa ra cũng có thể chơi kiểu này sao?

Học được rồi!

Hậu tri hậu giác phát hiện chính mình dường như đã nói cái gì không nên, đối mặt ánh mắt sùng bái của Hawaii và vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng của Trạm Nguyên Miểu, Nghê Thủy Thủy im lặng, nuốt vào lòng cả đống hối hận.

Ai khiến mi đề xuất ra ý tưởng điên rồ này!!!

Vậy là tốt rồi, Hawaii nguy hiểm lại thăng cấp.

Mình đúng là muốn cắn chết mình vì cái miệng tiện này!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc