Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 32: Giả vờ là người yêu

Trước Sau

break

Nghê Thủy Thủy cầm thuốc trị thương từ trong phòng khám bước ra, hoàn toàn không để ý đến Tạ Đình Chu đang theo sát phía sau. Cô ngồi xuống bên cạnh Trạm Nguyên Miểu, cẩn thận cuộn ống tay áo của anh lên rồi bắt đầu thoa thuốc lên vết thương.

Tần Như Băng và những người khác đều nín thở chờ đợi Trạm Nguyên Miểu nhăn mặt vì đau, nhưng… hoàn toàn không có gì xảy ra.

Trạm Nguyên Miểu như thể chẳng cảm thấy gì, chỉ im lặng để mặc Nghê Thủy Thủy xử lý vết thương.

Trong suốt quá trình, Nghê Thủy Thủy mấy lần hỏi anh có đau không, anh chỉ lắc đầu, đáp nhẹ: “Không sao.”

Khác với lần trước cô vụng về như mổ gà, lần này động tác lại thuần thục bất ngờ.

Chúc Duy khó chịu lẩm bẩm: "Sao đến lượt hắn thì nhẹ nhàng sạch sẽ như thế, mà đến khi chăm sóc Chu ca thì… Cô ta rõ ràng là cố ý!”

Quả thực rất khó hiểu.

Tuy động tác vẫn còn chút ngượng nghịu, nhưng quá trình và kết quả lần này quả thực khác nhau một trời một vực.

Trước đây, khi Nghê Thủy Thủy thoa thuốc cho Tạ Đình Chu, ngay cả thuốc cũng dùng sai, suýt nữa khiến vết thương nặng thêm. So với dáng vẻ đáng tin hiện tại, quả thật như hai người khác nhau.

Tạ Đình Chu nhìn thấy tất cả, trong lòng như bị lửa đốt. Nắm tay hắn siết chặt.

Cô ấy sao lại có thể dễ dàng thích người khác như thế?

“Nghê Thủy Thủy, đừng quá đáng!” Hắn rốt cuộc không nhịn được hét lên “Em có thể giận tôi, nhưng cũng không cần phải tự hạ thấp mình đi quan tâm người khác như vậy!”

Nghê Thủy Thủy chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Tạ Đình Chu.

Tạ Đình Chu giận đến đỏ mắt, đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay cô. Cùng lúc đó, Trạm Nguyên Miểu cũng nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tạ Đình Chu, ngăn cản hắn.

Hai ánh mắt đối chọi, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Nghê Thủy Thủy khẽ bĩu môi, ánh mắt lộ rõ sự phiền chán. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Chu, giọng điềm nhiên: “Anh không tin tôi không phải là Nghê Thủy Thủy trước kia, lại càng không tin tôi thật lòng thích Trạm Nguyên Miểu. Chuyện trước kia tôi không chứng minh được, nhưng chuyện sau này...”

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Trạm Nguyên Miểu bên cạnh, chớp chớp mắt, vươn tay nhẹ nhàng ôm cổ cô rồi cúi đầu tiến sát lại gần.

Trạm Nguyên Miểu đối diện gương mặt gần trong gang tấc ấy, theo bản năng ngừng thở, ánh mắt khẽ dao động.

“Nghê Thủy Thủy!!” Tạ Đình Chu gào lên, thấy cô thật sự định hôn, lập tức buông tay, giận dữ đẩy mạnh Trạm Nguyên Miểu sang một bên.

Do lực quá mạnh, Trạm Nguyên Miểu loạng choạng nghiêng sang, mặt vô tình lướt qua môi Nghê Thủy Thủy. Chạm vào khoảnh khắc đó, cả hai đều sững người, như có tia lửa chạy dọc sống lưng, nỗi căng thẳng không ngừng lan tỏa và bùng cháy trong đầu.

Anh...

Chưa kịp nói gì, Nghê Thủy Thủy đã nhíu mày đỡ lấy anh. Cô thật sự nổi giận, khí thế bức người chẳng hề thua kém Tạ Đình Chu. Lúc này, vai chính trong màn đối đầu kịch tính đã hoàn toàn thay đổi!

Chúc Duy sợ hãi níu lấy góc áo Tần Như Băng, lấp sau lưng cô: “Trời đất ơi, rốt cuộc là ai yêu ai, ai hận ai đây? Từ xưa hồng nhan họa thủy, không ngờ nam nhan cũng thế!”

Trần Tinh Mẫn cũng núp sau lưng Tần Như Băng, lặng lẽ cảm thán: “Wow, nếu Nghê Thủy Thủy sớm bá đạo thế này, chắc tôi cũng yêu cô ấy mất rồi!”


Cậu ta từ trước đến nay vốn mê mẩn kiểu tỷ tỷ vừa đẹp vừa “bá đạo” như vậy.

Dù tính cách cô ấy có chút vấn đề… nhưng khuôn mặt kia thì, thật sự không đùa được đâu!

Hửm? Tần Như Băng quay đầu lại, đánh giá Trần Tinh Mẫn từ trên xuống dưới.

Chúc Duy chen vào: “Giờ cậu yêu cô ta cũng chưa muộn đâu!”

Trần Tinh Mẫn nhìn về trung tâm cục diện đang căng như dây đàn, rùng mình một cái:
“Tôi mà dám thích Nghê Thủy Thủy, không cần nói ánh mắt giết người của Chu ca, riêng Trạm Nguyên Miểu thôi chắc cũng đủ đem tôi ‘chặt’ thành tám mảnh. Thôi thôi, yêu không nổi, yêu không nổi, mạng nhỏ quan trọng hơn!”

Giữa lúc bầu không khí căng thẳng chưa hạ nhiệt, Tạ Đình Chu là người đầu tiên buông tay.

Hắn nhìn Nghê Thủy Thủy trước mặt, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn xa lạ. Cuối cùng chỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng khám.

Cô vẫn là cô, nhưng lại không phải cô.

Hắn… đã thật sự đánh mất Thủy Thủy rồi.

Tần Như Băng nhìn bóng lưng lạnh lẽo rời đi của hắn, lại liếc qua khí thế sắc bén của Nghê Thủy Thủy, gật đầu một cái, rồi mang theo hai tên “đồng đội heo” của mình nhanh chóng đuổi theo.

Trong góc phòng, chỉ còn lại Triệu Trì Dụ ngơ ngác đứng đó.

Hắn thật ra muốn ở lại để quan sát Nghê Thủy Thủy, nhưng nghĩ lại dị năng của Trạm Nguyên Miểu không mạnh bằng Tạ Đình Chu, vật tư cũng ít hơn Tần Như Băng, càng không có một đội ngũ bảo kê cho hắn sống sót. Ở lại? Nguy hiểm quá.

Theo Tạ Đình Chu vẫn là an toàn hơn.

Dù sao với mức độ cố chấp của hắn đối với Nghê Thủy Thủy, sớm muộn gì hai người cũng gặp lại thôi.

Triệu Trì Dụ nhìn Nghê Thủy Thủy cười gượng một cái, rồi vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Nghê Thủy Thủy: “…”

Chạy gấp thế làm gì? Chẳng lẽ còn sợ tôi giữ anh lại chắc?

Cô nhún vai, quay sang Trạm Nguyên Miểu, nói thản nhiên:
“Được rồi, giờ không còn ai nữa. Chúng ta tiếp tục nào~”

“Tiếp… tiếp tục cái gì?” Trạm Nguyên Miểu hơi bối rối. Cô là đang diễn? Hay thật sự định...?

Mà dù là cái nào… thì anh cũng không từ chối.

Nghê Thủy Thủy kéo tay anh qua: “Dĩ nhiên là tiếp tục thoa thuốc rồi. Thoa xong còn phải ăn cơm nữa, ăn no mới đủ sức đi thành phố kế tiếp. Không thể chạm mặt Hawaii được. Tần Như Băng không cho Tạ Đình Chu đấu với anh ta, chứng tỏ tên đó rất mạnh. Chúng ta phải cẩn thận hơn.”

“Ừm.” Trạm Nguyên Miểu thả lỏng người để cô tiếp tục xử lý vết thương.

Nhìn khuôn mặt cô lúc chuyên tâm, anh ngập ngừng một lúc rồi khẽ hỏi:
“Em… thật sự không thích Tạ Đình Chu sao?”

“Đương nhiên là không.” Nghê Thủy Thủy ngẩng lên nhìn anh một cái rồi tiếp tục bôi thuốc:
“Nếu em thích anh ta, sao còn suốt ngày dính lấy anh?”

Khóe miệng Trạm Nguyên Miểu giật nhẹ, người ta nhấp môi là vì buồn bực, còn anh thì nhịn cười.

“Cũng đúng.” Anh giả vờ nghiêm túc: “Vậy nếu đã không thích, thì cũng đừng cho hắn hy vọng. Không khéo lại thành dây dưa không dứt.”

“Em vẫn luôn từ chối anh ta mà. Vừa rồi anh ta nổi giận vậy, chắc sau này sẽ không đi theo nữa đâu.” Nghê Thủy Thủy nhún vai, “Không có ai chịu được chuyện người mình thích thân thiết với người khác ngay trước mắt mình đâu.”

Trạm Nguyên Miểu lắc đầu: “Không đâu. Hắn không phải kiểu người em không thích thì sẽ mặc kệ em sống chết. Từ lúc thành phố J nổ tung cũng thấy được, em đối với hắn, quan trọng hơn cả tính mạng.”

Nghê Thủy Thủy trầm ngâm một lúc, rồi thở dài, cầm lấy hộp lẩu tự nhiệt, vừa xem hướng dẫn sử dụng vừa lẩm bẩm: “Chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi. Nếu sau này anh ta vẫn còn xuất hiện, thì em và anh cứ làm người yêu đi. Một lần còn chịu được, chứ hai ba lần, em không tin anh ta vẫn nhịn nổi.”

“Ừ…” Trạm Nguyên Miểu cụp mắt, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Nghê Thủy Thủy nhìn vẻ mặt anh khác thường, nghiêng đầu hỏi: “Anh không phải là… không muốn phối hợp nữa chứ?”

Trạm Nguyên Miểu vội cầm lấy hộp cơm, giả vờ bình tĩnh: “Không phải, nguyện ý thì vẫn nguyện ý, dù sao giúp người là việc tốt. Chỉ là… em đừng chủ động quá được không? Để tôi tới là được rồi.”

“Hả? Khác nhau gì sao?” Nghê Thủy Thủy nhướng mày nhìn anh đảo mắt qua bảng gia vị, trong lòng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có hiểu sai đoạn nào không.

“Tôi thấy có đấy. Dù sao thì, em không thể cứ như hồi nãy mà động tay động chân với tôi như thế được.” Trạm Nguyên Miểu nói xong liền xốc nắp hộp cơm lên, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

“Ồ~” Nghê Thủy Thủy cuối cùng cũng hiểu. Thì ra là một đóa hoàng hoa đại khuê nam.

Cô bĩu môi, lẩm bẩm: “Em còn chưa hôn được anh đâu...” Rồi vừa nói vừa cẩn thận cho nước nóng vào hộp lẩu.

Trạm Nguyên Miểu nhìn bóng lưng cô, ai bảo cô không chạm tới? Cô rõ ràng đã chạm tới sát bên rồi còn gì! Chẳng có chút dè dặt nào luôn!

Anh khoanh tay, mặt lạnh nhưng trong lòng âm thầm bực bội.

Chỉ một lát sau, Nghê Thủy Thủy quay lại với bình nước trong tay. Hộp cơm tự làm nóng cần đợi thêm mười lăm phút.

Trong lúc chờ, cô lén nhìn Trạm Nguyên Miểu, mà Trạm Nguyên Miểu cũng đang nhìn cô.

Cả hai đều đang đợi người kia mở lời trước.

Nhưng… lại không ai nói gì.

Trạm Nguyên Miểu dời ánh mắt đi trước. Khi quay sang bên cạnh, anh thấy Tiểu Hoàng đang ngủ ngon lành trong lòng Thủy Thủy, thế là tiện tay khều cậu bé dậy: “Nó tỉnh rồi kìa, để tôi cho nó uống miếng nước.”

Nghê Thủy Thủy: “…” Tiểu Hoàng à, sau này lớn lên nhất định phải rút ống thở của ổng giùm cô nhé.

Tiểu Hoàng vẫn rất ngoan. Dù bị dựng dậy giữa giấc ngủ cũng không quấy khóc, chỉ lặng lẽ uống nước rồi lại ngủ tiếp, hoàn thành vai trò "người nhiệm vụ".

Nghê Thủy Thủy không giành ôm bé lại, để mặc cho Trạm Nguyên Miểu tiếp tục bận bịu. Ai bảo anh rảnh?

Mười phút trôi qua, hộp cơm và lẩu tự sôi bắt đầu tỏa mùi thơm nức mũi.

Hai người đồng loạt nuốt nước miếng.

Sau bao nhiêu vận động tiêu hao thể lực, cả hai đã đói đến mức bụng dán lưng. Đồ ăn nóng hổi bày ra trước mặt, ai mà chịu nổi chứ?

Ngay lúc đó, một tràng "ọc ọc ọc" vang lên.

Nghê Thủy Thủy: “Chịu khó nhịn thêm chút nữa, còn năm phút là ăn được rồi!”

Trạm Nguyên Miểu: “Biết rồi, khỏi nhắc.”

Ọc ọc ọc ——
Rì rầm ——
Cứ như cái loa hư ——

Cả hai cùng lúc nghĩ:
Người kia đói đến mức này rồi à?

Cuối cùng, năm phút trôi qua.

Nghê Thủy Thủy và Trạm Nguyên Miểu đồng loạt mở nắp cơm, chuẩn bị ăn thì tiếng “ọc ọc” lại vang lên, lần này còn to hơn lúc nãy.

Nghê Thủy Thủy quay đầu nhìn Trạm Nguyên Miểu, thậm chí còn cúi sát lại, ghé tai vào bụng hắn nghe thử.

Không đúng.

Âm thanh đó… không phát ra từ bụng anh?!

Trạm Nguyên Miểu đặt hộp cơm đã quấy đều trước mặt cô, thuận tay đẩy trán cô ra:
“Đừng quậy. Đói năm phút rồi mà còn không chịu ăn?”

Nghê Thủy Thủy hơi run, không dám quay đầu lại. Tay mò lên mặt bàn lấy điện thoại, đồng thời níu vạt áo Trạm Nguyên Miểu, giọng run run:
“Trạm… Trạm Nguyên Miểu… đừng quay đầu lại…”

“Hửm?” Trạm Nguyên Miểu vừa nghiêng người theo bản năng, vừa quay đầu, ánh mắt vô tình chạm phải phía sau họ, Trương Lương Chung đang chống cằm ngồi nhìn, thần sắc vô cùng ung dung.

“Má nó!” Trạm Nguyên Miểu văng một tiếng rồi kéo Thủy Thủy qua một bên, tránh xa cái ghế sau lưng.

“Anh!!” Nghê Thủy Thủy chỉ vào hắn, tức tối gào lên: “Sao anh lại ngồi sau lưng tôi mà không nói gì?!”

Cô tiện tay ném luôn cái máy đo bàn vào mặt Trương Lương Chung.

Bốp! Cú đánh không hề khách khí.

Trương Lương Chung nhanh tay ôm đầu, lấy cánh tay đỡ lại, vừa đau vừa buồn cười: “Ui da!”

Nghê Thủy Thủy: Ui cái đầu anh á! Sao anh lại ở đây nữa chứ?!

Cô chột dạ quay đầu nhìn về phía cửa phòng khám: “Anh đem Đại Hoàng đi đâu rồi?!”

Trương Lương Chung cười toe toét: “Thông minh đó. Yên tâm, nó không sao đâu. Tôi sợ nó thấy tôi rồi nổi điên cắn bậy nên đã đưa nó ra mấy con phố ngoài kia rồi. Giờ chắc nó đang trên đường quay lại.”

Nghê Thủy Thủy: “…”

Trạm Nguyên Miểu: “…”

Hóa ra cái tiếng bụng sôi nãy giờ là từ hắn ta?!

Vấn đề là tại sao hắn có thể trốn ngay sau lưng người ta suốt năm phút mà không phát ra tiếng nào vậy hả?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc