Ở một biệt viện phía sau hồ nước Thủy Mặc- nơi được mệnh danh là đệ nhất mỹ cảnh, được ví như tiên cảnh chốn trần gian. Trong bờ hồ nơi sạp gỗ đình viện nhỏ, có một đôi phu thê như tiên đồng ngọc lữ đang ngồi kề cạnh nhau cùng ngắm khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt.
Nam nhân mặc cẩm bào tuấn lãng, cả người ấm áp để nữ nhân mặc áo choàng bông dựa đầu vào bờ vai vững chắc của mình. Hai người là một đôi phu thê hạnh phúc cùng nhìn tới cảnh sông nước trong xanh trước mắt, còn có đồi uyên ương đang bay lượn trên trời.
Nam nhân nắm lẩy tay nữ nhân, để đôi bàn tay như ngọc ấy vùi vào trong lớp y phục nơi lồng ngực ấm áp nhất của mình.
"Yên nhi! Ta thật may mắn vì gặp được nàng! ".
Bạc Yến hạnh phúc, đem lời thật lòng giãi bày với nữ nhân mà hẳn yêu.
Thu Yên nghe được lời hắn nói thì dời cái đầu khỏi bờ vai rộng của hắn, ánh mắt to tròn nhìn hắn mà thản nhiên nói.
" Còn không phải sao? Chàng chính là có phúc ba đời đó! ".
"Phải phải! Nàng nói đều đúng cả! ". Bạc Yến trong mắt lúc này chỉ có cô. Giọng nói ấm áp cực kì sủng nịch người con gái này.
"May cho chàng ta còn miễn cưỡng chấp nhận ba vạn lượng hoàng kim đó! Cũng vì chàng mà ta mất mấy tỷ kia!
". Thu Yên vừa nói lại bày ra bộ mặt vờ như có chút tiếc nuối.
Bạc Yến không khỏi muốn trừng trị nàng. Hắn ôm eo cô, ép sát người cô lại, để hai cánh môi gần như sắp chạm vào nhau. Lúc này hắn mới nói.
" Giờ mà nàng vẫn còn nghĩ đến mấy tỷ đó à? Chẳng lẽ vàng bạc châu báu ta cho còn không đủ? Hửm?".
Thu Yên nhìn Bạc Yến hơi nhướn mày hỏi mình, kì thực cô cũng không biết phản bác ra làm sao. Nói sao đây? Chố vàng bạc châu báu mà Bạc Yến cho nàng còn đủ để nàng tiêu ba đời cũng không hết đấy chứ!
Bạc Yến lại không dễ dàng bỏ qua cho cô. Hắn cúi xuống hôn lấm láp cánh môi mềm mại của cô. Hôn đến càng lúc càng sâu, không thể dứt ra được. Lúc này âm thanh trong trẻo của hài tử đột nhiên cất lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
"Phụ thân! Mẫu thân! Hai người đang làm gì vậy?".
Thu Yên thấy con trai lên tiếng thì ngượng ngùng xấu hổ mà khẽ đẩy Bạc Yến ra. Bạc Yến đang vô cùng hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào lại bị thằng con trai tốt phá đám. Kéo theo sợi chỉ bạc từ miệng Thu Yên mà có chút tức giận quay sang trách mắng con trai.
" Bạc Thanh! Ta bảo con chơi nặn tuyết ở bên kia. Con làm sao lại qua đây rồi! ". Còn đúng lúc cắt ngang chuyện tốt của hẳn nữa chứ!
Bạc Thanh là một tiểu hài tử chỉ mới lên năm, cậu nhóc làm ra vẻ mặt vô tội quay sang bám víu lấy mẹ mà cầu
นั้น.
" Mẫu thân! Con chỉ muốn qua xem phụ thân và người như nào thôi mà! ".
"Được rồi được rồi! Thanh nhi ngoan! Lại đây ngồi với cha mẹ nào!".
"Dạ! ". Bạc Thanh làm như rất đắc ý mà qua ngồi lên đùi mẫu thân. Còn không quên quay qua làm mặt tinh nghịch với phụ thân, cái bản mặt nhóc con rất đáng gợn đòn.
Sau khi cốt truyện đã xem như hoàn chỉnh. Dương Lạc Anh cuốn gói muốn chọn cho mình một thế giới như mong muốn là phần thưởng được chọn của cô. Có điều ngồi lướt cả một ngày trời cái màn hình mấy thế giới kia cô cũng chẳng ưng ý nổi cái nào.
Là do không thích mấy cái thế giới đó hay căn bản là cô không muốn rời đi đây?
Thực sự nghĩ kĩ lại mà nói thì thế giới này cũng rất tốt đó chứ. Hơn nữa...Hình như cô đã tìm ra lí do mà bản thân không muốn rời đi rồi!
Ngày hôm ấy, tiết trời trong xanh. Trên đường lớn Dương Lạc Anh chặn Bạch Ôn Thần lại. Ở trước mặt hắn mạnh dạn nói ra ba chữ.
" Ta thích huynh!".
Bạch Ôn Thần ngạc nhiên sững người một hồi lâu. Nhưng hắn căn bản không thể cho cô gái này một đáp án thích hợp. Chỉ có thể từ chối bằng hai chữ " Xin lỗi! ".
Bởi vì hắn vốn dĩ trong lòng đã có người khác. Mà người này cả hắn và Dương Lạc Anh đều biết rõ.
Nhưng hắn nào có nghĩ Dương Lạc Anh lại là người rất cố chấp. Hàng ngày đều đến Bạch Trùng Lâu của hắn đề tìm gặp. Dần dần hắn liền có một cái đuôi suốt ngày lẽo đẽo theo sau.
Hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ chẳng thể mở lòng với người con gái nào khác.
Nhưng hình như hắn sai rồi! Có vẻ như... hắn đã bắt đầu có chút thích nữ nhân hay bám theo hắn này!
Bạc Cung Thương ở Bạc gia tiếp quản công việc làm ăn cũng coi như vô cùng tốt. Hắn hiện tại đã trở thành thương nhân có tiếng nhất kinh thành. Hắn hiện tại không có thê thiếp. Người đời nhìn vào chỉ nghĩ rằng hắn sau khi hòa ly với vợ cũ cho nên đau lòng, không thể chấp nhận được nữ nhân nào khác. Nhưng cũng chỉ có hắn mới biết lí do thật sự.
Tô Dung Dung kể từ lúc tỉnh lại liền đã quên hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ. Cô mở một quán kinh doanh trang sức trong kinh. Cũng xem như tạo ra danh tiếng. Trở thành đông gia đứng đầu Thượng Lâu Quán.
Hôm nay tiều nhị của quán chạy tới, nói cho cô biết có vị thương nhân lớn tới muốn bàn việc làm ăn. Lúc gặp mặt người này không ai khác chính là Bạc Cung Thương......
Tần Diệp đi dạo ngự hoa viên trong hoàng cung. Hôm nay lúc thượng triều hắn đã cùng với cha mình là Thừa tướng cùng đề xuất các giải pháp cho hoàng thượng. Hoàng thượng thậm chí còn khen hắn trước mặt các đại thần. Mọi người cùng nói Thừa tướng xem như có người kế vị rồi!
Tần Diệp dọc theo hoa viên, không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại đi vào trong đình viện ngồi lại đây hóng gió.
Đột nhiên hắn có cảm giác dưới chân có thứ gì đó rất mềm mại đang ngọ nguậy. Cúi xuống lại thấy đó là một con thỏ trắng xinh đẹp.
Lúc hắn còn đang ngẩn người thì đột nhiên một nữ nhân từ đâu chạy đến ngồi xuống trước mặt hắn mà bế con thỏ lên. Dáng vẻ nữ nhân khuôn mặt nghịch ngợm đáng yêu nói với chú thỏ.
" Thỏ à! Em chạy cũng nhanh lắm! Thật nghịch ngợm! ".
Nữ nhân chơi đùa với thỏ trắng của mình một lúc mới chợt nhớ ra còn có người ở đây, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tần Diệp mà mỉm cười rạng rỡ. Cô ấy đứng dậy, tự giới thiệu mình.
"Ta tên Nhu Lan. Là công chúa nước Ngọc Lâm. Tới Đông Thành này để hòa thân! Xin chào! Không biết... nên xưng hô như nào? ".
Tần Diệp ngẩn người, một lúc sau mới trầm giọng ngượng ngùng trả lời.
" Tần Diệp! Thế tử Quốc Công Phủ ".
Vừa nghe được thân phận của Tần Diệp thì biểu cảm của cô công chúa Nhu Lan bỗng thay đổi. Có chút hốt hoảng, lại tỏ ra kinh ngạc mà lấy tay che miệng.
" Không...không phải đó chứ! Ngài...ngài là thế tử Tần gia thật sao? ". Là đối tượng hòa thân của ta!!!