Bạc Yến chạy loạn đi tìm Thu Yên, lại vô tình gặp được Bạc Cung Thương đang đứng thất thần như trời chồng tại chỗ. Hắn đi lại lay mãi Bạc Cung Thương mới tỉnh ngộ.
"Ca! Yên nhi có đi qua đây không?". Trong giọng điệu của Bạc Yến chứa đựng vẻ lo lắng, bất an.
Bạc Cung Thương nghe thấy tên cô thì ngần người.
" Vừa rồi...có gặp qua cô ấy! Nhưng cô ấy đã đi rồi!.. Có chuyện gì sao?... ". Vẻ mặt Bạc Cung Thương buồn bã, thất vọng lộ rõ.
Bạc Yến nói một câu khiến hắn tỉnh cả người.
"Nàng ấy mất tích rồi! ".
"Cái gì? ".
Hai nam nhân chạy đi tìm cô. Như thế nào trên đường lại đụng ngã một tên nam nhân. Trên tay hắn còn đang cầm một xâu tiền mà tung hất vui vẻ, lại bị hai nam nhân đụng trúng mà ngã nhào ra đất.
Bạc Yến nhìn xâu tiền trên tay hắn thì sinh nghi. Liền túm lấy cổ hắn mà dò hỏi.
"Ngươi có từng gặp một nữ nhân hồng y có gương mặt xinh đẹp không? ".
Tên kia bị ngữ khí bức người của Bạc Yến dọa cho sợ. Hắn vừa nhớ đến nữ nhân hồng y xinh đẹp mình vừa bắt cóc theo lời của Tô Dung Dung, lại rụt rè miệng lắp bắp trả lời.
"Nữ...nữ nhân nào chứ? Ta...ta không.. không biết! ".
"NÓI! ". Bạc Yến dường như mất kiên nhẫn. Lực tay đặt ở trên cổ tên kia mà bóp mạnh. Đến nỗi Bạc Cung Thương đứng ngay đó trông thấy còn sợ hắn sẽ giết người mà ngăn cản.
"Bạc Yến, đừng manh động! ".
Tên kia hai mắt trợn ngược, khó thở, nhận thấy tính mạng mình đang bị đe dọa thì buộc phải nói ra.
"Ta. khụ khụ..ta nói! ".
Bạc Yến nghe vậy thì cũng dần lỏng tay ra. Ngữ khí ác liệt. " NÓI!".
"Ta...ta được một cô nương thuê bắt cóc cô nương hồng y. Bây giờ đang... đang bị nhốt ở nhà cứa củi hướng tây! ".
Bạc Yến và Bạc Cung Thương không nhiều lời ngay lập tức ba chân bốn cằng chạy về hướng mà tên kia khai ra.
Lúc hai người đạp cửa xông vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng Thu Yên đang bị Tô Dung Dung bóp cổ. Cô đang dùng sức giấy dụa.
" Yên nhi! ".
" Thu Yên! ".
Hai nam nhân cùng lên tiếng làm cho Tô Dung Dung chú ý đến. Cô ta dần lỏng tay ra, từ từ quay đầu lại nhìn, phát hiện hai nam nhân đang đứng ngoài cửa nhưng ánh mắt đều nhìn về phía Thu Yên mà lo lắng.
Cô ta khẽ bật cười như điên như dại mà chỉ tay về phía hai người.
" Hahah...Một người là phu quân cũ của ta! Còn một người là nam nhân mà ta yêu!...Thế nhưng các người đều đang lo lẳng cho cô ta! Đều vì cô ta mà tới đây! ".
Tô Dung Dung đảo mắt nhìn lại Thu Yên đang ôm cổ hằn vệt đỏ mà thở gấp. Ánh mắt cô ta tràn đầy sát khí lập tức rút ra con dao găm đã nhét ở trong người từ trước. Xoay người ra phía sau lưng Thu Yên mà kề dao vào cổ cô, khống chế cô không dám nhúc nhích.
"Tô Dung Dung! Cô đừng làm bậy! Mau thả Yên nhi ra! ".
Nhìn tới dáng vẻ sốt ruột lo lắng đến tái mặt đi của Bạc Yến, Tô Dung Dung ngửa cổ lên cười như điên như dại.
" Hahaha... Bạc Yến! Chàng lo cho cô ta lắm chứ gì? Cô ta còn mang cốt nhục của chàng nữa mà! ".
" Cô nói cái gì?". Bạc Yến không tin được mà ngạc nhiên. Hắn...hắn sắp được làm cha rồi sao? Tuy hắn trong lòng vui mừng không sao kể hết nhưng lúc này niềm vui đã thay bằng nỗi sợ hãi. Thu Yên trong tay Tô Dung Dung tính mạng đang gặp nguy hiểm. Hắn rất lo sợ! Sợ sẽ mất đi cô! Còn có..con của hai người!
Bạc Cung Thương vừa nghe Thu Yên cùng Bạc Yến đã có con với nhau thì trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn rầu, mất mát, xong cũng nhanh chóng biến mất. Hắn khẽ giọng khuyên can Tô Dung Dung.
"Tô Dung Dung! Cô trước hết bình tĩnh! Bỏ dao xuống trước đã! ".
Tô Dung Dung khẽ nhếch môi, lại quay sang nhìn khuôn mặt Thu Yên đang dần tái nhợt đi thì bật cười. "
Hahah...Cô thật hạnh phúc biết bao! Bọn họ đều yêu cô! Được! Đã vậy thì ta liền giết cô và đứa con trong bụng cô!
".
" ĐỪNG! ". Giọng hai nam nhân cùng lúc vang lên.
Tô Dung Dung định cứa cổ Thu Yên, nhưng không biết vì sao một bàn tay còn lại của cô ta lại giữ chặt lấy bàn tay kia không cho bàn tay kia làm hại Thu Yên.
Cả Thu Yên và hai huynh đệ nhà họ Bạc đều không khỏi bất ngờ.
Tô Dung Dung như thể có hai nhân cách đang đấu chọi với nhau. Bàn tay còn lại gạt phắc con dao trong tay kia, để con dao rơi xuống đất. Cô ta miệng không ngừng lầm bẩm.
" Không! Ta không thể làm như thế! ".
Thu Yên nhìn Tô Dung Dung như vậy, dường như cô đã nhìn ra gì đó.
Đúng lúc này thì ngoài cửa Dương Lạc Anh từ đâu chạy đến, trên tay còn cẩm theo cuốn sách gì đó, vội nói cho mọi người biết.
" Tô Dung Dung đã bị oán linh chiếm lấy cơ thể. E rằng oán linh này muốn làm hại Thu Yên! Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt được nó! ".
"Dương Lạc Anh cô từ đâu chui ra vậy?". Bạc Yến giật mình quay ra hỏi. Lại bị Dương Lạc Anh phản bác.
" Không quan trọng! Lo mà nghĩ cách cứu vợ con ngươi kìa! ".
Tô Dung Dung bị oán linh chiếm giữ cơ thể, cô ta muốn chống lại ý định xấu xa của oán linh. Thành ra trong đầu cô ta và oán linh đang đấu tranh với nhau. Tô Dung Dung ngồi bụp xuống đất mà ôm đầu. Một lúc sau thì gào lên một tiếng thét chói tai. " Aaaaaa! ".
Chỉ thấy ngay sau đó cơ thể cô ta ngất ra đất. Một luồng khí đen từ trong người cô ta bay ra, hóa thành một hình dạng xấu xí có hai cái mắt to như yêu quái bay lơ lửng ở trên không.
" Hahah..hôm nay ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi! Ta sẽ làm cho thế giới này sụp đồ! Lúc đó ta sẽ là bá chủ nơi này!
Hahaha.... ".
"Ngươi đừng nằm mơ! ". Dương Lạc Anh mạnh miệng lên tiếng.
Thứ quái gởm đó ngay lập tức quấn lấy cổ của tất cả mọi người ở đây mà nhấc bổng cả đám lên không trung muốn siết cổ mọi người cho tới chết.
Lúc này Thu Yên mới cố hết sức nói với hệ thống.
" Hệ thống! Mi.có cách nào...tiêu diệt...oán linh này không? ".
Hệ thống sau một lúc suy nghĩ thì liền nói cho cô biết một cách.
"Có đó! Cô bảo Dương Lạc Anh dùng bút của cô ấy viết vào trong cuốn truyện trên tay cô ấy dòng chữ oán linh bị tiêu diệt. Cô ấy chính là người nắm giữ cốt truyện này ".
"Được!".
Thu Yên ngay sau đó quay sang muốn nói với Dương Lạc Anh.
Dương Lạc Anh bị oán linh quấn cổ nhưng vẫn không đến mức nghẹt thở. Cô ấy ngây ra một lúc thì bèn làm theo.
"Hả? À.được! ".
Dương Lạc Anh cố hết sức dùng lấy ra cây bút viết lên cuốn sổ dòng chữ như lời Thu Yên nói. Cái oán linh kia không hiểu cái gì mà viết lên sổ như hai cô gái đã nói. Nó huênh hoang cười chế giễu.
" Hahah..Món đồ chơi này mà có thể tiêu diệt được ta sao? ".
Nhưng sự thật đã chứng minh, oán linh quá mức kiêu ngạo mà đã chủ quan. Kết cục ngay sau khi Dương Lạc Anh viết xong câu chữ đó thì cũng định sẵn giây phút mà nó tan biến khỏi thế gian này.
"Cái gì? Không! KHÔNG!!!".
Bóng đen dần dần biến mất. Cả bốn người đều lần lượt ngã phệt xuống đất.
Bên ngoài trời cũng đã chuyển sáng.
Thu Yên sau khi trở về phủ đã được phu quân tương lai ngay lập tức sốt sắng đi mời đại phu tới khám cho cô.
"Mau lên! Đại phu! Mau xem thê tử và hài tử của ta có ổn không? Có bị gì không? ".
Bạc Yến sốt ruột đến đi đứng không yên. Vẻ mặt hắn làm nghiêm trọng cả vấn đề. Khiến cho cả Trịnh phủ rối tung hết lên.
Thu Yên ngồi tựa lưng ở trên giường vừa buồn cười vừa bất lực với hắn.
Ba ngày sau. Trong kinh thành huyên náo, phủ kín đường phố là kiệu hoa sính lễ ba vạn lượng hoàng kim, người ngựa trải dài từ đầu thành đến cuối thành. Ai ai cũng biết đến nhị thế tử phủ Quốc Công Bạc gia đem theo sính lễ vàng bạc châu báu mấy chục rương, nam nhân khí khái ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt rạng rỡ, dẫn theo một đội quân khiêng sính lễ tới Trịnh phủ hỏi cưới đại tiểu thư nhà Trịnh gia...