Bạc Yến không nhìn nổi Bạch Ôn Thần mặt mày nhởn nhơ này, quay ra liếc nhìn tới nữ hầu vừa rồi tay chân vụng về là thủ phạm dẫn đến tình huống mờ ám như vừa rồi giữa Bạch Ôn Thần và Thu Yên.
" Bạch Ôn Thần! Huynh là ông chủ ở đây mà quản lý hạ nhân cũng kém quá đấy. Vừa rồi không cần thận nếu lỡ là đồ gì nóng đồ vào người nàng ấy thì sao? ".
Đối diện với thái độ tức giận của Bạc Yến, Bạch Ôn Thần chỉ mỉm cười nhạt, quay sang nói khẽ với nữ hầu kia.
"Ngươi! Lần sau phải cẩn thận vào đấy!".
Nữ hầu kia khẽ cúi đầu, quay sang tạ tội với Thu Yên.
" Xin tiểu thư thứ lỗi cho ta tay chân vụng về! ".
Thu Yên ngược lại không có trách móc hay là giận dữ gì với nữ nhân kia. Cô khẽ mỉm cười thân thiện xua xua tay phóng khoáng nói.
" Không sao, không sao! Ta cũng không có bị gì ".
Nữ hầu mặc một thân y phục nâu nhạt kia vấn cúi đầu nên không một ai nhận ra biểu cảm trên gương mặt của cô ấy. Vào lúc này nữ hầu tay còn đang bê một khay điểm tâm khuôn mặt cúi thấp thoáng lộ ra nét ngạc nhiên, đồng tử khẽ co lại, xong liền nhếch mép mỉm cười.
"Ngươi đi làm việc của ngươi đi! ". Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Bạch Ôn Thần vang lên nói với nữ hầu kia.
Nữ hầu cũng đáp lại một câu: " Vâng! ". Sau đó bèn lui đi.
Khi Bạch Ôn Thần quay lại đem ánh mắt nhìn chằm chằm tới Thu Yên, cô cũng nhìn sang hắn, cảm giác ánh mắt hẵn nhìn mình không được bình thường cho lắm.
Mà đâu chỉ cô cảm nhận được như vậy. Bạc Yến nhíu mày thấy cái cách mà Bạch Ôn Thần nhìn tới cô, hắn bực bội không nhịn được mà tiến lên trước một bước kéo tay cô đi ra ngoài.
Bạch Ôn Thần nhìn theo bóng lưng hai người đã đi ra bên ngoài thuyền thì chỉ biết đứng đó mỉm cười nhạt, khế lắc đầu. Lúc quay đầu lại nhìn thấy đôi nam nữ đang đứng ở một góc chú ý đến mình.
Nhìn tới nữ nhân có dung mạo hao hao Thu Yên ở trước mặt, Bạch Ôn Thần thoáng cái liền nhận ra người này hẳn là nữ nhân trong lòng Bạc Yến khi trước- Tô Dung Dung. Hiện tại đã trở thành thê tử của Bạc Cung Thương. Mà nam nhân tướng mạo rạng rỡ tiết soái, cả người như tỏa ra một vầng hào quang đang đứng ở bên cạnh Tô Dung Dung nhận định là ca ca của Bạc Yến- Bạc Cung Thương kia đi!
Bạch Ôn Thần đối với ánh mắt để ý của hai người họ, hắn chỉ hơi gật đầu mỉm cười xã giao. Xong liền xoay người bỏ đi hướng khác.
Ở trong lòng hắn tự có đánh giá. Tô Dung Dung tuy nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khuynh đảo không kém gì Trịnh Thu Yên. Nhưng trên nét mặt lại phảng phất một tia lãnh đạm, hắn tự thấy có chút nhàm chán.
Ngược lại lại không thú vị được như Trịnh Thu Yên. Khi ở bên Trịnh Thu Yên, Bạch Ôn Thần có cảm giác vô cùng khó tả. Hứng thú lại càng tò mò, đôi lúc còn muốn trêu chọc nữ nhân đó một chút. Nét đáng yêu ngây thơ đó ngoài Trịnh Thu Yên ra, có lẽ hẳn sẽ không tìm được ở nữ tử nào khác.
Bạch Ôn Thần đi vào một gian phòng. Ngay khi hắn vừa mở cửa điểm đạm bước vào bên trong, ánh mắt hắn quét qua nữ nhân y phục nâu nhạt, búi tóc cao, đầu cài trâm bạc đang ngồi trên bàn, chống một chân lên, tướng ngồi không hề để ý hình tượng gì. Đem lại cho người ta cảm giác của nữ nhân hào sảng, khí khái mạnh mẽ.
Nữ nhân đó ngồi chống tay lên cằm, tỳ tay lên mặt bàn, hơi nghiêng người sang một bên, bàn tay còn lại tùy tiện với lấy chùm nho trên đĩa hoa quả đặt ở trên bàn mà đưa vào miệng thưởng thức.
Nữ nhân khuôn mặt sạch sẽ, không vướng bụi trần, dung mạo thanh tú ngẩng đầu đem mắt liếc nhìn tới nam nhân vừa mới bước vào. Nữ nhân lúc này mới khẽ bật cười một tiếng. Giọng điệu châm chọc không hề kiêng nể gì mà nói.
" Ha! Bạch Ôn Thần! Thật không ngờ huynh cũng có ngày này! Haizz! Mới đầu ta còn tò mò không biết nữ nhân như thế nào lại làm cho huynh, một tảng băng ngàn năm cuối cùng cũng động lòng rồi! Nhưng khi nãy gặp được vị cô nương kia, ta liền biết lí do rồi! ".
Bạch Ôn Thần đi lại ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Anh, quay sang nhìn Lạc Anh mà tò mò hỏi.
" Vậy cô nói xem, lí do là gì? ".
Lạc Anh khẽ cong môi, hờ hững đáp lại.
" Haa! Tiểu thư Trịnh phủ này dung mạo yêu kiều lại đáng yêu, không coi trọng thân thế sang hèn. Là một cô nương khác biệt với những nữ tử trong thiên hạ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta phải công nhận mắt nhìn người của ngươi rất được ".
Bạch Ôn Thần nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, không có đáp lại. Chỉ lặng lẽ rót một chén trà mà đưa lên miệng dốc.
Ánh mắt hắn mờ mịt nhìn vào một khoảng vô định, như nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được lại ngồi cười một mình. Hắn lúc này mới quay sang nói với người bên cạnh.
" Vừa rồi đa tạ! ".
Lạc Anh như cười như không, đôi mắt phượng xinh đẹp quay sang nhìn Bạch Ôn Thần mà khẽ nói.
" Có gì mà phải đa tạ. Ta và huynh quen biết lâu năm. Là tri kỷ hợp cạ với nhau. Ta còn đang lo tảng băng nhà huynh cứ im ỉm như vậy liền không tìm được nữ nhân nào. Ai mà có ngờ...Ngươi nhanh như vậy thì ra là đã lén lút sau lưng ta nhắm tới thiên kim phủ Thái phó kia rồi! ".
Lạc Anh nói một cách thoải mái, không câu nệ. Giống như một bằng hữu lâu ngày chơi chung, tựa như đã quá hiểu rõ tính cách của bằng hữu họ Bạch này rồi!
Vừa rồi cũng là Bạch Ôn Thần nhờ vả cô một chút, mới dàn dựng lên cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân ". Đề Bạch Ôn Thần có cơ hội tiếp xúc gần với Thu Yên.
Lạc Anh như hiểu quá rõ Bạch Ôn Thần. Cô nhìn hắn mà cong môi, nhướn mày nháy mắt với hắn.
Bạch Ôn Thần cười khẽ, lại cúi đầu kh thổi chén trà trên tay.
Bạc Yến kéo tay Thu Yên ra bên ngoài mạng thuyền. Lúc này cổ tay Thu Yên bị hắn túm chặt có chút hằn đỏ lên.
Cô mới dừng lại, khẽ giật tay ra khỏi lực tay của hắn.
" A Yến! Ta đau!".
Bạc Yến cũng dừng bước, đem gương mặt tức giận, tối sầm mà quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt nhỏ yêu kiều khẽ mím môi, tỏ ra đáng thương mà nhìn hẳn chớp chớp mi mắt.
Lửa giận trong lòng từ khi nãy tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu dập tắt. Bạc Yến như có mồi lửa trong người, nhíu chặt mày hằn giọng nói với nữ nhân trước mặt.
" Nàng với Bạch Ôn Thần khi nãy là như thế nào? Có phải là hắn thích nàng hay không? ".
Thu Yên bị thái độ nặng lời của hắn làm cho ngây người, đứng đờ ra đó mà hai mắt mở to, vô tội nhìn chằm chằm hắn im lặng không nói câu nào.
Càng là như vậy, Bạc Yến lại càng cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy trong người.
Mà hắn lúc này lại không biết là trong đầu Thu Yên đang vang lên giọng nói châm biểm hẳn.
Ha! Tên này buồn cười thật! Như vậy mà cũng hỏi được nữa! Nên nói là hắn thẳng thắn quá hay là nói hắn vô duyên đây! Ai đời lại đi hỏi nữ nhân một câu như vậy. Bạch Ôn Thần hắn có thích cô không thì đi hỏi hắn chứ?
Liên quan mọe gì đến cô?
Bạc Yến thấy cô im lặng không trả lời, cho là cô đang chột dạ. Trong lòng hắn càng thêm khó chịu. Không nhịn được giờ phút này cúi đầu xuống ghì chặt môi cô mà cưỡng hôn. Một tay hắn đặt ở sau gáy cô, đỡ cho cô có lực đứng. Lại một tay giữ ở bên má mềm mại của cô. Hắn khóa chặt môi cô, cánh môi khô khốc của hắn tiếp xúc với thứ mềm mại của cô khiến cho dây thần kinh hắn trở nên tê dại.
Hắn tự cảm thấy cái cảm giác này cũng không tệ chút nào! Rất ngọt!
Hắn từ từ cạy hàm răng trắng sứ của cô ra, thuần thục đưa đầu lưỡi từ từ cần quét vào bên trong khoang miệng thơm tho của cô. Khi hắn gặm nhấm toàn bộ bên trong hang đá nhỏ, Thu Yên chỉ cảm giác đỉnh đầu mình đang tê dại, choáng váng. Lại có chút khó thở.
Cái quái gì vậy nè? Như thế nào cô hiện tại lại bị hắn cưỡng hôn? Aaa! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!!
Bạc Yến cảm nhận được người đối diện sớm đã bị hắn hút cạn dưỡng khí, lúc này hắn mới lưu luyến mà buông cô ra. Lúc hắn tách khỏi cô, keis theo đó còn có một sợi chỉ bạc lóng lánh gắn kết hai người.
Bạc Yến nhìn tới nữ nhân thở hồn hền trước mặt, hai má nữ nhân sớm đã ửng đỏ lên, cánh môi đỏ mọng đã bị hắn hôn tới sưng tấy. Hắn không hiểu sao lại vô cùng hài lòng. Nhìn tới cô giống như hắn vừa mới đánh dấu chủ quyền lên người cô vậy. Thoáng chốc tâm tình vốn không được tốt khi nãy lúc này gần như tiêu tan hoàn toàn.