Từ Bán Hạ vội vàng đi theo vào: "Phụ thân, mẫu thân có phải bị say nắng ngất xỉu không?"
Liễu Đại Sơn thở hồng hộc đáp: "Mẫu thân con đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa còn... còn chảy máu."
Từ Bán Hạ nghe vậy, kinh ngạc lập tức kéo tay Tần thị ra bắt mạch cho bà.
Liễu Đại Sơn thấy vậy, đột nhiên ngẩn người.
Bán Hạ từ lúc nào biết bắt mạch cho người vậy?
Bắt mạch xong, Từ Bán Hạ vô cùng kinh ngạc trong lòng: "Phụ thân, mẫu thân mang thai rồi nhưng vì làm việc quá sức... đứa bé không còn..."
Càng nói về sau, giọng Từ Bán Hạ càng nhỏ.
Liễu Đại Sơn bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến nỗi lùi lại mấy bước, cuối cùng như phát điên chạy ra ngoài: "Không thể nào! Ta đi mời đại phu ngay đây."
Từ Bán Hạ chăm sóc Tần thị, thay cho bà chiếc quần dính máu.
Khoảng hai tuần trà trôi qua, Liễu Đại Sơn dẫn theo đại phu trở về.
Nhìn thấy đại phu chân đất trong làng đến, Từ Bán Hạ đứng dậy đứng sang một bên.
Hồng đại phu, bắt mạch xong, ông thở dài.
"Vợ ông bị sảy thai, không giữ được đứa bé. Ta kê cho bà ấy một số thuốc bổ, gần một tháng nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống tẩm bổ, đừng làm việc quá sức."
Liễu Đại Sơn nghe xong câu đầu tiên, vẻ mặt ủ rũ, đối với những lời đại phu nói sau như không nghe thấy, cả người không có phản ứng gì.
Vẫn là Từ Bán Hạ đứng bên cạnh đáp lời Hồng đại phu: "Làm phiền Hồng đại phu rồi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân cháu, đây là tiền khám bệnh và tiền thuốc." Nói rồi, Từ Bán Hạ móc ra mấy chục đồng tiền đưa cho Hồng đại phu.
Hồng đại phu nhận lấy tiền, nói với Từ Bán Hạ: "Ngươi theo ta về lấy thuốc cho mẫu thân ngươi."
Từ Bán Hạ nhìn Liễu Đại Sơn ngẩn người đứng tại chỗ, thở dài nói với Liễu Văn Tu: "Văn Tu, chàng ở nhà cùng phụ thân chăm sóc mẫu thân, ta đến nhà Hồng đại phu lấy thuốc."
Liễu Văn Tu mắt đỏ hoe, nức nở đáp: "Được, ta và phụ thân sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân."
Tiếp đó, Từ Bán Hạ liền theo Hồng đại phu ra ngoài.
Đợi đến khi lấy thuốc về sắc xong, Tần thị vẫn chưa tỉnh.