Mặc dù nàng miễn cưỡng có thể hiểu được sự coi thường của hắn nhưng có thể đừng coi thường nàng không?
Chẳng lẽ hắn không biết có một câu nói là: Đừng bao giờ coi thường phụ nữ sao?
Thu hồi suy nghĩ, Từ Bán Hạ trừng mắt nhìn A Lực, nhận lấy cung tên từ tay hắn, nàng chỉ lấy năm mũi tên: "Cảm ơn ý tốt của huynh, ta thấy năm mũi là đủ rồi, còn lại huynh lấy về đi."
A Lực: "Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú."
Từ Bán Hạ không tiếp lời hắn, mượn được cung tên, nàng cũng không nán lại nhiều, chào tạm biệt A Lực, liền dẫn theo Liễu Văn Tu đi.
A Lực khẽ hừ một tiếng, đóng cửa đi vào.
Trở về nhà, đem cung tên mang vào phòng cất kỹ, Từ Bán Hạ bắt đầu xử lý những loại thảo dược nàng hái được trên núi.
Liễu Văn Tu rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ở bên cạnh bầu bạn với Bán Hạ: "Hạ Hạ, nàng làm thứ cỏ này để làm gì vậy?"
Từ Bán Hạ vừa xử lý vừa sửa lại lời chàng: "Đây không phải cỏ, đây là thảo dược, có tác dụng gây mê."
"Tác dụng gây mê dùng để làm gì vậy?"
Từ Bán Hạ có chút mệt mỏi: "..."
Thôi bỏ đi, chàng còn nhỏ, nói cũng vô ích.
"Dù sao cũng có tác dụng lớn." Bán Hạ thấy chàng không có việc gì làm, liền nói: "Những chữ mẫu thân dạy cho chàng đã viết được hết chưa? Không có việc gì thì đi luyện đi."
Liễu Văn Tu rất ngoan ngoãn đi: "Được, Hạ Hạ."
Không còn Liễu Văn Tu ở bên cạnh lải nhải, Bán Hạ thấy thanh tịnh hơn không ít, xử lý thảo dược cũng nhanh hơn nhiều.
Đợi đến khi xử lý đủ lượng, Từ Bán Hạ đơn giản dọn dẹp một chút, định đi nấu cơm tối.
Nàng đem loại cỏ dùng để nêm nếm đi rửa sạch sẽ cất đi, chuẩn bị lát nữa xào rau dùng.
Từ Bán Hạ hấp bốn cái bánh bao, băm nhỏ cần tây nấu một nồi cháo.
Mặt trời còn chưa lặn, Liễu Đại Sơn và Tần thị đã từ ruộng về.
Từ Bán Hạ vừa xào xong thịt lợn rừng thì nghe thấy tiếng Liễu Đại Sơn: "Bán Hạ, mẫu thân con ngất xỉu rồi, con mau đi tìm đại phu đến!"
Nghe thấy tiếng, Từ Bán Hạ sải bước lớn ra khỏi bếp, liền thấy Liễu Đại Sơn cõng Tần thị vào nhà.