Sáng hôm sau, Sở Tụ bị gọi dậy từ rất sớm.
Đoàn phim quay ngoại cảnh đã gần xong, chỉ còn vài cảnh nhỏ cần quay bổ sung, còn lại đều quay trong studio. Hôm nay, cô có lịch quay cả ngày, hơn nữa còn là các cảnh bay treo dây.
Vừa đến trường quay, ánh mắt đầu tiên của Sở Tụ đã tìm thấy Hà Dĩ Hoan. Trông cô ấy không được vui lắm. Nghĩ đến chuyện tối qua, chắc là Tần Trí Ca vẫn chưa buông tha, có lẽ giữa họ lại xảy ra tranh cãi.
Sở Tụ đứng chờ bên cạnh, đợi đến khi Hà Dĩ Hoan quay xong cảnh đầu tiên mới kéo cô ra nói chuyện riêng.
“Xem ra ngủ một giấc cũng không giúp được tâm trạng khá hơn ha?” Sở Tụ hỏi.
Lúc đó, Hà Dĩ Hoan đang được chuyên viên trang điểm dặm lại lớp phấn, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Sáng tới giờ anh ấy vẫn chưa nhắn tin cho tôi. Ngày thường thì nhắn liên tục.”
Chờ chuyên viên trang điểm rời đi, Sở Tụ mới hỏi thẳng: “Tối qua hai người cãi nhau à?”
Hà Dĩ Hoan gật đầu: “Tôi ghen tị với cô ghê á, Lục Viễn Châu vừa cưng chiều vừa đầu tư mạnh tay cho cô, còn Tần Trí Ca thì chỉ biết cãi nhau với tôi!”
Nói đến đây, mắt Hà Dĩ Hoan đỏ hoe.
Sở Tụ vội nói: “Đừng khóc, vừa dặm lại phấn xong đó.”
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ: Cô còn ghen tị à, tôi sắp bị Lục Viễn Châu làm tức chết luôn rồi đây này!
Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến Sở Tụ rùng mình nổi da gà. Cô kinh ngạc nhìn quanh trường quay sao lại có gió nhỉ?
Cô kéo tay Hà Dĩ Hoan: “Qua chỗ khác nghỉ một chút đi, chỗ này lạnh lạ lắm.”
Hà Dĩ Hoan gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi chỗ đó, đi về phía lều nghỉ.
Họ mới đi được vài bước thì bức tường bối cảnh phía sau nơi họ vừa đứng đột nhiên đổ sập xuống, đập đúng vị trí ban nãy. Vì để cảnh quay chân thật, bức tường đó được xây bằng gạch thật. Nếu còn đứng đó, chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là nguy hiểm tính mạng.
Hai người đều sững sờ.
Một bức tường thật như vậy, sao nói sập là sập?
Khi hoàn hồn lại, cả hai đều sợ đến toát mồ hôi. Nếu vừa rồi Sở Tụ không đề nghị rời đi kết cục không dám tưởng tượng.
Hà Dĩ Hoan kích động ôm chặt lấy Sở Tụ: “Sở Tụ! Cô đúng là thần tiên! Nếu cô mà chậm vài giây nữa thôi, chúng ta tiêu rồi!!”
Sở Tụ cũng thấy kỳ lạ. Nếu không phải vì cơn gió quái lạ đó…
Hà Dĩ Hoan rúc mặt vào vai cô, nửa ấm ức nửa làm nũng: “Cô đúng là phúc tinh của tôi, tôi không thèm giữ khoảng cách với cô nữa! Nếu Tần Trí Ca còn dám nói, tôi chia tay luôn!”
Sở Tụ: …
Bị ôm đến đau người, Sở Tụ lén nhìn lòng bàn tay có nốt ruồi đỏ của mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là chiếc vòng kia thật sự có tác dụng đem lại may mắn?
Vì sự cố bất ngờ này, đoàn phim buộc phải tạm dừng quay. Sở Tụ cũng rảnh rỗi, ngồi học lời thoại, thi thoảng lại lướt WeChat, nhưng vẫn không thấy tin nhắn nào từ Lục Viễn Châu.
Một tháng sau, khi hoàn thành xong toàn bộ cảnh quay và trở về Nam Thành, Sở Tụ và Lục Viễn Châu vẫn đang trong trạng thái “chiến tranh lạnh”.
Trước kia, mỗi lần đóng máy xong, tâm trạng cô đều rất vui vì được nghỉ ngơi, không ai làm phiền. Nhưng bây giờ thì khác, từ lúc xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn, chưa kể còn “lỡ” kết hôn với Lục Viễn Châu muốn sống tự do cũng khó.
Trước khi lên máy bay, Sở Tụ do dự một chút, cuối cùng vẫn chủ động gửi tin nhắn cho Lục Viễn Châu: "Tôi vừa đóng máy xong, giờ đang quay về Nam Thành. Tôi nên về thẳng Lục trạch phải không?"
Lục Viễn Châu không trả lời ngay. Không rõ là do bận công việc hay đơn giản là không muốn phản hồi cô.
Sở Tụ nhớ lại lần cuối cùng hai người giáp mặt, kết thúc trong không vui. Cô nghĩ, nếu nói có người sai, thì cũng không phải là cô. Đáng lẽ người giận phải là cô mới đúng.
Xuống máy bay rồi, cô mới thấy tin nhắn trả lời từ Lục Viễn Châu: "Không về Lục trạch thì cô định đi đâu?"
Sở Tụ: ……
Rõ ràng là đồng ý để cô về, vậy mà cứ phải nói bằng cái giọng kém thân thiện như thế, cũng chỉ có anh ta mới nói chuyện kiểu này.
Cô cất điện thoại vào túi, kéo vali đi ra ngoài. Nhiễm Nhiễm đang nói chuyện điện thoại với Triệu Tuyết. Chờ cúp máy, cô quay sang nói với Sở Tụ: "Chị Triệu bảo ngày mai ghé công ty một chuyến nhé."
Sở Tụ gật đầu: "Biết rồi."
Hai người đi ra bãi đỗ xe, xe đón đã đợi sẵn ở đó. Sau khi lên xe, Sở Tụ nói với tài xế: "Đi Nam Nhất Lộ nhé."
Tài xế không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu rồi khởi động xe.
Buổi chiều cuối tuần, khoảng ba giờ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi làm mọi thứ trở nên lười biếng và yên tĩnh. Sở Tụ ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng theo đó mà dịu lại.
Nam Nhất Lộ khá dài, mà tường rào của Lục trạch gần như chiếm đến hai phần ba đoạn đường. Xe vừa lướt qua, Nhiễm Nhiễm đã thốt lên trong xe: "Trời ơi, cái nhà gì mà to dữ vậy! Quá phô trương luôn á!"
Nhưng người ta là gia tộc trăm năm, có tư cách để "phô trương" như thế.