Cô không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay nhận lấy hộp gấm. Thầm nghĩ: Cái miệng của Lục Viễn Châu đúng là phiền thật, khiến người ta nhận quà mà cũng thấy bực mình!
Nhưng thôi, dù sao giá trị cái vòng này cũng đủ khiến cô bỏ qua mấy lời lẽ cứng nhắc kia rồi.
Xe chầm chậm lăn bánh, Sở Tụ liếc nhìn Lục Viễn Châu, thấy anh lại đang xoa trán, bèn hỏi: “Lại đau đầu à?”
Lục Viễn Châu lên tiếng, giọng hơi khàn: “Tối nay uống rượu nên đau đầu nặng hơn.”
Sở Tụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh dựa vào tay vịn đi, tôi xoa bóp cho một lát.”
Lục Viễn Châu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy cảnh giác: “Cô lại định giở trò gì?”
Sở Tụ liếc anh một cái, chỉ tay vào tay vịn: “Chỉ là massage thôi mà! Cơ hội chỉ có một lần, muốn thì anh bò lên, không thì thôi.”
Lục Viễn Châu nhìn tay vịn, lại nhìn cô, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn nằm xuống.
Sở Tụ khởi động ngón tay, rồi trong tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, cô bắt đầu xoa bóp phần đầu cho anh. Đương nhiên, cô chỉ biết vài thao tác cơ bản thôi.
Lúc đầu cô còn hỏi anh lực tay như vậy có ổn không, có thấy thoải mái không. Nhưng càng về sau, Lục Viễn Châu dứt khoát không đáp, cứ nằm yên không động đậy.
Sở Tụ cúi người, ghé sát mặt nhìn anh trời ơi, tên này ngủ mất rồi!
Vì thế, suốt cả quãng đường, cô không dám dừng tay, vẫn cứ nhẹ nhàng xoa bóp cho đến khi xe dừng lại trước khách sạn.
Cô định gọi Lục Viễn Châu dậy để nói chuyện, vừa cúi người xuống thì anh bất ngờ mở mắt. Hai ánh mắt va vào nhau, bất ngờ và khá ngượng ngùng.
Cả hai im lặng vài giây.
Bỗng dưng Lục Viễn Châu cất giọng khàn khàn: “Cô đang tính lén hôn tôi hả?”
Sở Tụ: ???
Lục Viễn Châu nhìn cô, chậm rãi nói thêm: “Cô không thể rụt rè một chút à?”
Sở Tụ lập tức cảm thấy mình vừa rồi thật sự không nên tốt bụng mà xoa bóp cho anh đáng lẽ phải bóp cổ anh mới đúng!!
Cô tức đến nghiến răng, nghiến lợi, lườm anh một cái, cắn răng buông ra một câu: “Anh yên tâm đi, cho dù cả thế giới này chỉ còn lại mỗi anh và một con chó, tôi thà hôn chó còn hơn hôn anh!!”
Nói xong, cô giận dữ mở cửa xe bước xuống, đóng cửa “rầm” một cái!
Lục Viễn Châu: …
Sở Tụ trở lại phòng khách sạn, trong lòng vẫn còn nghẹn một bụng tức. Cảm xúc rối loạn khiến cô cũng không rõ mình đang giận điều gì. Cô tiện tay ném chiếc hộp gấm lên tủ đầu giường, rồi bắt đầu tẩy trang, cởi lễ phục dạ hội, sau đó khoác áo tắm dài vào phòng tắm.
Khi cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nửa tiếng trôi qua.
Lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo ra, Sở Tụ ngồi ở mép giường, vừa sấy tóc vừa lướt điện thoại. WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhưng cô chỉ vuốt qua loa, không thấy tin nào mình muốn xem. Chỉ có tin nhắn của Hà Dĩ Hoan là cô dừng lại.
Hà Dĩ Hoan:
“Tối nay tâm trạng Tần Trí Ca không tốt, chúng tôi về sớm rồi. Hình như anh ấy đang giận Lục Viễn Châu.”
“Tôi dẫn Tần Trí Ca qua tìm các cô cũng chỉ muốn thử xem có thể giúp hai người hóa giải hiềm khích hay không, dù không làm bạn thì ít nhất cũng đừng đối đầu. Ai ngờ làm chuyện tốt lại thành chuyện xấu.”
“Sau đó anh ấy còn bảo tôi nên giữ khoảng cách với cô nữa, tôi thì mặc kệ.”
“Haiz, tâm trạng tôi đang rất tệ, không nói nữa đâu, đi ngủ đây. Hy vọng sáng mai dậy tâm trạng khá hơn một chút.”
Sở Tụ gửi lại một sticker “ngủ ngon” để an ủi cô ấy.
Cô thở dài. Hà Dĩ Hoan đúng thật là một “ngốc bạch ngọt” chính hiệu. Muốn dùng sức ảnh hưởng của phụ nữ để hóa giải ân oán giữa hai người đàn ông? Ý tưởng này quá ngây thơ rồi.
Giữa Lục Viễn Châu và Tần Trí Ca là hiềm khích đã tích tụ từ nhiều năm, đâu phải vài câu là có thể hóa giải. Nếu thật sự muốn giúp, ít nhất cũng nên bàn bạc trước với cô một tiếng chứ.
Sở Tụ nghĩ đến đây thì bật cười khổ. Cô là người xuyên không, biết nhiều hơn ai hết, mà lại bị cuốn vào một mớ ân oán thế này.
Cô vốn là người không dễ nổi nóng, vậy mà từ khi gặp Lục Viễn Châu thì cứ liên tục bị anh chọc đến phát điên. Như lúc nãy chẳng hạn, cô còn buột miệng nói ra cái câu "Tôi thà hôn chó còn hơn hôn anh" kiểu lời thoại trẻ con cấp tiểu học, nghĩ lại mà thấy xấu hổ không chịu nổi.
Xuyên không lẽ làm tụt chỉ số thông minh thật à?
Sấy tóc xong, Sở Tụ thu dọn mọi thứ rồi leo lên giường. Cảm xúc dao động cả ngày khiến cô thấy mệt rã rời.
Cô chui vào chăn, ngơ ngẩn một lúc, rồi với tay sờ lên tủ đầu giường. Tìm được chiếc hộp gấm, cô kéo nó vào trong chăn. Một lát sau, từ trong chăn vươn ra bàn tay trắng muốt như ngọc trên cổ tay cô giờ có thêm một chiếc vòng ngọc trắng trong suốt như tuyết.
Cô giơ tay lên trước ánh đèn ngắm nghía một lát, rồi lại kéo tay vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.