Đầu bếp nhà họ Lục đúng là tay nghề cao, món nào món nấy đều vừa ngon vừa đẹp mắt. Dù bên cạnh ngồi một tên khó ở, Sở Tụ vẫn ăn đến gần như không dừng lại được.
Sau bữa ăn, cô không nán lại lâu. Thái độ chán ghét của Lục Viễn Châu cũng chẳng giống kiểu sẽ giữ cô lại. Uống xong hai ly trà xanh, cô lên lầu thay lại quần áo rồi cáo từ ra về.
Trước khi lên xe, quản gia Lưu còn chu đáo nhắc cô nhớ ngày mai ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, tốt nhất là mặc áo sơ mi vì còn phải chụp hình.
Sở Tụ gật đầu đồng ý. Đợi xe rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, cô mới lấy điện thoại trong túi ra xem giờ. Gần chín giờ tối, cô ở đó mới hơn một tiếng mà cảm giác như cả buổi trời.
Trong điện thoại có tin nhắn của Nhiễm Nhiễm gửi sau khi cô rời sân bay không lâu: “Chị ơi! Em lấy nhầm túi đựng điểm tâm rồi! Hai hộp khác nhau! Cứu em với!!”
Sở Tụ: …
Sau khi tiễn khách xong, quản gia Lưu nhìn thấy túi điểm tâm trên bàn liền tiện tay mang vào trong, vừa vặn gặp Lục Viễn Châu đang định lên lầu.
Dù miệng nói không thích đồ ngọt, Lục Viễn Châu vẫn tò mò điểm tâm là gì nên bảo Chú lưu mở ra xem thử.
Chú Lưu gật đầu, lấy hộp bánh ra khỏi túi rồi mở nắp. Vừa mở ra hai người liền trầm mặc.
Lục Viễn Châu: …
Chú Lưu: …
“Hừ, nhảm nhí!” Lục Viễn Châu lập tức sầm mặt lại, xoay người lên lầu.
Chú Lưu cúi đầu nhìn hộp điểm tâm, từng cái bánh hình đầu heo hồng hồng đáng yêu đang “cười rạng rỡ” với ông.
Thật ra cũng dễ thương đấy chứ? Chú Lưu nghĩ thầm.
Sau đó ông mang hộp bánh vào bếp chia cho mấy cô đầu bếp. Nhớ đến việc Sở Tụ từng lên lầu thay đồ, ông định lên lấy quần áo xuống để mai đem giặt luôn.
Nhưng khi đẩy cửa phòng thay đồ ra, ông lại bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị đến khó tin.
Người đàn ông từng nói chạm vào một chút là sẽ chặt tay người ta – Lục tiên sinh, lúc này lại đang ngồi trên sofa, tay cầm chiếc áo sơ mi mà Sở Tụ từng mặc đưa lên mũi ngửi?
Chú Lưu: …
Lục Viễn Châu: …
Hôm sau, theo như thỏa thuận thì buổi sáng cô và Lục Viễn Châu sẽ đến làm thủ tục kết hôn. Vì sợ mình ngủ quên, Sở Tụ đã cẩn thận đặt mấy cái báo thức. Thế nhưng không ngờ Nhiễm Nhiễm còn sốt sắng hơn cả cô, sáng sớm đã chạy đến tận nhà gọi dậy.
“Tỷ à, tối qua em lo quá, mất ngủ luôn...” Nhiễm Nhiễm ghé sát vào mép giường, nói chuyện với Sở Tụ.
Sở Tụ còn chưa mở mắt nổi, chỉ cảm thấy một bên giường bị Nhiễm Nhiễm đè xuống lõm cả ra. Cô trở mình, hai chân kẹp lấy chăn, lười biếng hỏi:
“Lo gì chứ?”
“Thì cái hộp bánh tạo hình đầu heo đó! Lục tổng mà thấy được thì sẽ nghĩ sao chứ? Trời ơi, em đúng là đầu heo mà, chỉ biết gây phiền chứ chẳng giúp được gì!” Nói rồi, Nhiễm Nhiễm còn giơ nắm tay bé như bánh bao lên gõ gõ đầu mình.
Sở Tụ lại chẳng lo lắng chút nào, bình thản nói: “Không sao đâu, Lục Viễn Châu nói anh ta không thích ăn đồ ngọt, chắc sẽ không thèm để ý tới.”
“Nhưng mà người khác muốn ăn thì vẫn sẽ nhìn thấy mà…” Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng rối.
Sở Tụ ngồi dậy, vỗ nhẹ đầu Nhiễm Nhiễm trấn an: “Đừng lo nữa, không sao đâu. Có chuyện gì chị cũng giải quyết được hết. Mà em có mang đồ ăn sáng cho chị không?”
“Có chứ, mang bánh bao hấp đây. Dậy ăn nhanh đi.” Nhiễm Nhiễm nói, “Lát nữa chị Triệu sẽ cho xe tới đón chị đi Cục Dân Chính. Chị ấy bảo chị nên đeo khẩu trang, điệu thấp một chút. Dù sao thì cũng chưa có ý định công khai.”
Sở Tụ lười biếng duỗi vai một cái rồi chậm rãi xuống giường: “Biết rồi mà.” Nói xong thì đi ra ngoài rửa mặt.
Căn hộ mà Sở Tụ đang ở là nhà của ông bà nội nguyên chủ để lại. Không gian không nhỏ, diện tích không lớn, kiểu hai phòng một phòng khách, nằm ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi. Nguyên chủ lớn lên ở đây, tình cảm với nơi này rất sâu đậm.
Những năm gần đây, nguyên chủ cũng kiếm được ít tiền, nhưng lại không có ý định chuyển nhà. Cô chỉ dùng tiền để cải tạo toàn bộ nội thất bên trong. Nhìn từ trong ra thì chẳng ai nghĩ đây là một căn nhà cũ.
Tuy nhiên, sau khi đăng ký kết hôn, Sở Tụ phải chuyển về ở nhà họ Lục, vì trong hợp đồng hôn nhân có yêu cầu rõ ràng như thế.
Hợp đồng hôn nhân giữa Sở Tụ và Lục Viễn Châu có thời hạn kéo dài đến năm năm. Lục Viễn Châu muốn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối tập đoàn, mà điều kiện tiên quyết là phải kết hôn. Đây là yêu cầu do các trưởng bối nhà họ Lục đặt ra, và trong vòng năm năm không được ly hôn để tránh việc anh giả vờ kết hôn qua mặt gia đình. Nhưng rõ ràng là người tính không bằng trời tính, Lục Viễn Châu quay đầu một cái liền tìm người ký vào bản hợp đồng hôn nhân giả.
Thời điểm đó, nguyên chủ Sở Tụ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lục Viễn Châu, mục đích rất rõ ràng: muốn tiếp cận và câu dẫn anh ta. Lục Viễn Châu cũng lười tìm người khác, sau khi xác nhận lý lịch của nguyên Sở Tụ trong sạch thì chủ động đưa ra điều kiện.