Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Quyến Rũ Của Bá Tổng

Chương 11

Trước Sau

break

Lục Viễn Châu hừ nhẹ, giọng mang theo mỉa mai:
“Giữa mùa đông lạnh thế này mà mặc kiểu đó, cô không sợ bị lạnh đến liệt người sao?”

Trong đầu anh nghĩ: Vì muốn quyến rũ mình, cô gái này đúng là bày đủ trò.

Sở Tụ cúi xuống nhìn bộ váy ngắn bằng vải mỏng trên người, chỉ dài đến đầu gối, phía sau còn xẻ tà. Quả thật nhìn rất mát mắt nhưng mà, cô cảm thấy mình ăn mặc rất có gu mà?

“Da tôi dày, không sợ lạnh,” cô đùa lại.

Không ngờ Lục Viễn Châu gật đầu một cách nghiêm túc: “Da mặt đúng là dày thật.”

Sở Tụ: …

Cô vốn biết anh thuộc loại miệng độc, nhưng không ngờ lại độc đến trình độ này. Cố nén giận, cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Lục tiên sinh, là anh nói muốn làm quen một chút nên tôi mới tới gặp mặt. Ngày mai là đi đăng ký kết hôn, chẳng phải chúng ta nên hoà hoãn một chút sao? Nếu thấy tôi ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, tôi có thể lập tức rời đi.”

Lục Viễn Châu nhíu mày, tiến lại gần, hạ giọng nói sát tai cô:
“Cô cũng biết ngày mai phải đi đăng ký kết hôn? Cho dù là kết hôn giả thì cũng phải diễn cho giống, quần áo như vậy lần sau đừng để tôi thấy nữa.”

Do đứng gần, anhvô tình ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, có lẽ là mùi nước hoa – nhạt nhưng dễ chịu khiến anhbất giác thấy thư thái.

Sở Tụ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rõ ràng cô mặc đẹp là vì tôn trọng buổi gặp mặt này, thế mà trong mắt anhlại thành "tùy tiện"?! Dù vậy, nghĩ đến hợp đồng giữa hai người, cô vẫn lựa chọn nhẫn nhịn: “Đã rõ.”

Lục Viễn Châu không kìm được lại hít hít mũi, nhưng chẳng ngửi được gì thêm. Hơi khó chịu, anhquay đầu hét về phía ngoài phòng khách: “Chú Lưu!”

Chú Lưu nhanh chóng quay lại: “Tiên sinh, thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa.”

Lục Viễn Châu lướt ngang qua Sở Tụ, vừa đi về phía phòng ăn vừa ra lệnh: “Đưa cô ấy lên lầu thay đồ rồi mới cho ăn.”

Chú Lưu ngẩn người, xác nhận lại: “Lên lầu?”

Lục Viễn Châu liếc ông một cái: “Đúng, ngay lập tức!”

Tính tình người này thật sự khó hiểu. Sở Tụ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội nói: “Tôi mặc lại áo khoác là được rồi, không cần thay quần áo đâu.”

Áo khoác dày như vậy mặc vào rồi thì cũng chẳng ai thấy bên trong cô mặc gì.

“Cô im miệng cho tôi!” – Anh quát.

Sở Tụ: …

Cuối cùng, Sở Tụ vẫn bị Chú Lưu đưa lên lầu – chính xác là vào phòng thay đồ cá nhân của Lục Viễn Châu.

Chú Lưu đứng ở cửa, vẻ mặt khó xử, nói: “Trên lầu chỉ có mỗi phòng thay đồ này. Cô cứ thay tạm vậy.” Rồi nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Sở Tụ quay đầu nhìn quanh căn phòng toàn quần áo nam giới cao cấp, bất giác thấy đau đầu.

Không phải Lục Viễn Châu có bệnh gì đó chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một bữa cơm thôi, đến mức phải đuổi cô lên đây thay đồ? Đã thế toàn là quần áo của hắn, toàn cỡ to, cô mặc sao được?

Cô đứng đó vài phút, càng nghĩ càng tức, cuối cùng cắn răng nhấc chân đi tới tủ quần áo, lấy đại một bộ, nhanh chóng mặc vào.

Không phải muốn chỉnh tề, nghiêm túc sao? Vậy hôm nay cô sẽ cho anh ta thấy, chính quần áo của anh cũng chẳng đứng đắn nổi bao nhiêu!

Dưới lầu, Lục Viễn Châu đã ngồi vào bàn ăn, vừa uống trà vừa chờ Sở Tụ. Trên bàn bày đầy những món ngon đủ màu sắc, đang toả ra mùi hương mê người.

Chờ không bao lâu, Sở Tụ đã thay xong đồ, xuất hiện trong phòng ăn.

Lục Viễn Châu nhấc mắt nhìn thoáng qua cô, vừa nhìn thấy bộ đồ trên người cô thì…

“Phụt ——”

Ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống đã bị anh phun hết ra bàn.

Thấy phản ứng lớn như vậy, trong lòng Sở Tụ đã cười ngặt nghẽo, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vô tội nói: “Tôi thử rồi, chỉ có mỗi cái sơ mi trắng này là còn mặc được, nên đành lấy làm váy mặc tạm.”

Lục Viễn Châu: …

Anh đã nhìn ra rồi, cô gái này là cố ý gây sự với anh!

So với chiếc váy ngắn vừa rồi thì cái áo sơ mi này đúng là nghiêm túc hơn thật, nhưng cô lại chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không mặc quần dài, hai chân trắng trẻo thon dài cứ thế lộ rõ trước mắt anh.

Nhìn đến rối loạn tâm trí.

Rối đến mức anh càng bực bội hơn.

Rõ ràng so với váy ngắn còn quyến rũ hơn gấp trăm lần!

Cô gái này đúng là không chịu buông tha, lúc nào cũng muốn quyến rũ anh!

“Khụ khụ.” Lục Viễn Châu hắng giọng, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô, thứ thuộc về cô thì cô có thể lấy, còn không phải của cô thì đừng mơ tưởng. Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện bò lên giường tôi, hiểu chưa?”

Sở Tụ chớp mắt, trong lòng nghĩ, vai ác này đang tưởng tượng cái gì vậy trời? Mặc dù nguyên chủ từng có ý định quyến rũ anh ta, nhưng cũng đâu thành công, thế thì anh đang lo gì chứ?

Cô gật đầu: “Hiểu rồi. Vậy tôi ăn cơm được chứ? Đói lắm rồi!”

Lục Viễn Châu: …

Vị trí của Sở Tụ được sắp xếp ngay bên tay phải anh. Khi cô đi ngang qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lục Viễn Châu lại lần nữa ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như hương cỏ xen lẫn hoa, tươi mát tự nhiên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc