Sảnh chính trạm dịch, nhóm tráng hán thấy đám người Trang Ngọc Đường không tới gần, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà Lý Ngũ Nha ở trong ám đạo cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không trực tiếp đánh nhau là tốt rồi, không đánh nhau thì những người khác vẫn còn cơ hội sống sót.
Đột nhiên, sắc mặt của Lý Ngũ Nha lại trở nên cảnh giác, nàng ‘nhìn thấy’ một tráng hán lôi dịch thừa từ trong góc ra, nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn.
Ngay sau đó, dịch thừa liền bắt đầu đỏ mặt tía tai, cong cả người lại lăn lộn ở dưới đất, vẻ mặt cực kì khổ sở.
Tráng hán nhìn dịch thừa đau đến nỗi ánh mắt tan rã mới đút cho hắn một viên thuốc.
Thuốc kia có phản ứng rất nhanh, chỉ một lát sau, dịch thừa không giãy giụa nữa, tuy vẫn còn thở hổn hển nhưng vẻ mặt cũng không còn khổ sở như ban nãy.
Chưa cho dịch thừa có cơ hội thở dốc, tráng hán liền túm hắn lên, kéo người đi tới trước mặt tráng hán cầm đầu.
Ánh mắt như chim ưng của Hô Diên Hạ dừng ở trên người dịch thừa, vỗ vỗ vào gương mặt của đối phương, thấp giọng hỏi: “Cửa của ám đạo nằm ở đâu?”
Dịch thừa suy yếu lắc đầu đáp: “Không có ám đạo.”
Hô Diên Hạ cười lạnh một tiếng, lí do mà hắn bị Trang Ngọc Đường đuổi theo sát vẫn muốn chạy tới trạm dịch này là vì hắn biết trong đây có một cái ám đạo.
“Nếu vậy thì ngươi không còn giá trị gì để sống sót nữa.”
Vừa dứt lời, tráng hán túm dịch thừa móc ra một viên thuốc, chuẩn bị nhét vào trong miệng hắn.
Dịch thừa thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhớ lại cảm giác đau đớn muốn chết ban nãy, cả người liền run rẩy.
Nghĩ đến vợ già cùng con cái, nghĩ đến cháu nội mới sinh không lâu, trước khi viên thuốc tiến vào miệng, dịch thừa liền cúi thấp đầu xuống, run rẩy nâng tay lên, chỉ vào phòng của mình.
“Ở trong phòng ta.”
Nghe vậy, trên mặt Hô Diên Hạ cùng tráng hán đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Dịch thừa mang theo hai tên tráng hán đi vào phòng, mở tủ quần áo ra, ấn xuống chốt mở, cửa của ám đạo liền lộ ra.
Hô Diên Hạ thấy, trên mặt vui vẻ, sau đó lại hỏi tiếp: “Còn ai biết sự tồn tại của ám đạo này không?”
Dịch thừa vội vàng lắc đầu: “Không có, toàn bộ trạm dịch này chỉ có mình ta biết.”
Tráng hán cười: “Chắc chắn Trang Ngọc Đường không biết trong trạm dịch này có ám đạo, đây là cơ hội chạy trốn của chúng ta. Lão đại, mau đi thôi.”
Hô Diên Hạ lắc đầu: “Không được, Trang Ngọc Đường rất khôn khéo, đừng thấy hiện tại hắn ta không nhúc nhích mà canh giữ ở bên ngoài, không lâu nữa hắn sẽ phái người thăm dò phản ứng của chúng ta, một khi phát hiện chúng ta không ở đây sẽ lập tức vọt vào trạm dịch.”
“Ám đạo này cũng không khó tìm, một khi bị bọn họ đuổi theo, chúng ta cũng chạy không thoát.”
Tráng hán nhíu mày nói: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
Hô Diên Hạ suy nghĩ một chút: “Đi, kêu Hô Diên Cát tới đây.”
Lý Ngũ Nha ở trong ám đạo không ngừng tập trung tinh thần ‘nhìn’ tình huống ở trong phòng dịch thừa.
Sau khi tráng hán túm dịch thừa rời khỏi đây, Hô Diên Hạ liền gỡ tay nải trên người xuống rồi đặt ở trên bàn, mở ra để lật xem một chút.
‘nhìn thấy’ trong bao đựng quần áo toàn là dược liệu, hai mắt Lý Ngũ Nha liền sáng lên trong nháy mắt.
Lúc này, một tên tráng hán bước vào phòng của dịch thừa.
Hô Diên Hạ nhìn về phía người nọ, đem một phong mật thư giao cho hắn một cách trịnh trọng: “A Cát, đây là bản đồ chiến lược quân sự mà chúng ta đánh cắp được từ bên kia Đại Sở, một đầu khác của ám đạo nối thẳng ra bên ngoài, bây giờ ngươi tiến vào ám đạo rồi rời đi đi.”
“Chúng ta sẽ bám trụ ở chỗ này để chống trả lại đám người Trang Ngọc Đường, tranh thủ câu giờ cho ngươi, ngươi nhất định phải đem tình báo này đưa đến đại doanh của Bắc Yến.”
Nói xong lại đem tay nải trên bàn giao cho hắn.
“Trong này là huyết tham cùng huyết chi ta vất vả thu thập được lúc ẩn thân ở Đại Sở, lần trước Thác Bạt tướng quân bị thương, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, dược liệu này phải đưa đến trong tay tướng quân.”
Lý Ngũ Nha ở trong ám đạo khẽ xoa tay, mặt hầm hè, mấy năm nay nàng vẫn luôn suy nghĩ tìm cách để tăng dị năng chữa trị lên, chỉ tiếc là không kiếm được dược liệu.