Bọn họ bị vạ lây rồi, bỗng dưng lại trở thành cá bị vây trong chậu!
Nếu hai đám người này mà đánh nhau thật, sợ là những người ở trong trạm dịch đều khó thoát khỏi cái chết.
Trong lòng Lý Ngũ Nha lại thầm thấy may mắn, may là hôm nay nương cùng ca tỷ không ở bên trong trạm dịch, bởi vậy mới tránh được tai họa lần này.
Còn về phần nàng cùng Thất Lang.
Có nàng ở đây, kiểu gì cũng có thể bảo vệ cho cậu bé được an toàn.
Ám đạo có vài chỗ rẽ, muốn ẩn thân cũng rất dễ, cho dù người khác có vào được, dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, tránh thoát cũng không phải việc khó.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Lý Ngũ Nha liền được thả lỏng xuống.
Cùng lúc đó, hai đám người ở bên trong và bên ngoài trạm dịch lại càng thêm giương cung bạt kiếm.
Bên ngoài trạm dịch, nhóm kỵ binh bắt đầu tới gần trạm dịch, chỉ là vừa mới động đậy, một tên đại hán ở sảnh chính đột nhiên hô lớn: “Trang Ngọc Đường, cho thủ hạ của ngươi lui ra phía sau đi, nếu ta thấy có người tới gần, ta sẽ giết hết người trong trạm dịch này.”
Nói xong, một tên tráng hán liền đi đến một góc của sảnh chính, mỗi tay túm một người trong đó ra kéo đến phía cửa.
“Đừng giết ta, cầu xin các ngươi, đừng giết ta mà!”
“Ta còn có mẹ già con thơ, ta không thể chết được.”
Hai người bị kéo đi dường như biết mình sắp tới số rồi, không ngừng ra sức giãy giụa rồi cầu xin.
Đáng tiếc, sức lực của bọn họ không thể chống lại tráng hán kia, trực tiếp bị ném ra khỏi sảnh chính.
Hai người ghé vào cửa định đứng dậy chạy trốn, nhưng còn chưa kịp hành động, ánh sáng của đại đao liền bổ xuống từ sau lưng.
“Phanh!”
Đầu bị đứt lìa, máu tươi chảy ra đầy đất.
“A!!!!”
Một màn máu me này khiến cho người trong trạm dịch sợ hãi không thôi.
Bên ngoài trạm dịch, tham tướng của Điệp Lĩnh Quan- Trang Ngọc Đương thoáng nhăn chân mày, im lặng trong chốc lát, giơ tay ý bảo thủ hạ không cần lại gần trạm dịch nữa.
Phó tướng Từ Thành Khôn lại lộ ra vẻ mặt không tán thành: “Tướng quân, chúng ta còn phải chạy về Điệp Lĩnh Quan nữa, không thể giằng co cùng bọn họ mãi được, hay là chúng ta trực tiếp vọt vào đi?”
Ánh mắt sắc bén của Trang Ngọc Đường nhanh chóng lia qua: “Trong trạm dịch có không ít người, thân là tướng lãnh bảo vệ biên cương, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết sạch được.”
Từ Thành Khôn có chút bực bội: “Nhưng mà cho dù chúng ta không đi vào thì bọn họ cũng không có cơ hội sống sót mấy đâu, chắc chắn đám người Hô Diên Hạ kia sẽ không bỏ qua bọn họ.”
Trang Ngọc Đường thoáng nhíu mày: “Chờ một chút, trời sắp tối rồi, đợi đến khi tối sầm, ta sẽ tự mình dẫn người tiến vào trạm dịch, có thể cứu được ai thì cứu.”
Từ Thành Khôn càng không đồng ý: “Tướng quân, Hô Diên Hạ chính là bát phẩm cao thủ của Bắc Yến, những người khác cũng đều là lục phẩm trở lên, ngài cần gì phải mạo hiểm như vậy?”
Trang Ngọc Đường liếc mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là ta đánh không lại Hô Diên Hạ kia phải không?”
Mặt Từ Thành Khôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tướng quân, thuộc hạ không có ý đó, ngài thân mang trọng trách bảo vệ Điệp Lĩnh Quan, không cần chuyện gì cũng tự mình ra tay như vậy.”
Trang Ngọc Đường khoát tay đánh gãy lời của hắn: “Không cần nói nữa, ý ta đã quyết, chờ đến khi trời tối lại hành động.”
Từ Thành Khôn bực mình, nhấp miệng không nói.
Ánh mắt Trang Ngọc Đường khi nhìn vào bên trong trạm dịch lóe lên tia sáng: “Nếu chúng ta cứu được người ra rồi, bọn họ đừng mơ tưởng đến việc chạy trốn.”