Nếu trước đây, khẩu phần ăn của cả nhà phải dựa vào sản lượng của ruộng của quân đội, thóc lúa trong ruộng luôn do Lý lão phu nhân thu gom, dưới tình huống này bà ta còn có thể dựa vào đó cắt xén lương thực để kiểm soát đại phòng.
Nhưng từ sau khi phụ thân nàng làm Tiểu kỳ, mỗi tháng có thể lấy bổng lộc về nhà, Lý lão phu nhân dù muốn cắt xén lương thực của đại phòng cũng không thể rồi.
Không có bà ta phụ thân nàng sẽ đưa bổng lộc cho mẫu thân nàng giữ luôn.
Còn về việc phân chia nhiều việc nhà hơn, mẫu thân nàng gặp phải sẽ không im hơi lặng tiếng, một khi bà ấy phát hiện đại phòng làm thêm nhiều việc, bà ấy lập tức yêu cầu để nhị phòng, tam phòng cũng giống vậy, nếu như Lý lão phu nhân không đồng ý bà ấy mặc kệ luôn.
Đối với những lời bàn tán bọn họ bất hiếu trong quân, Lý lão phu nhân có thể loan truyền bọn họ chẳng lẽ không thể sao?
Sau khi Lý Ngũ Nha biết nói, chỉ cần nàng phát hiện Lý lão phu nhân lén lút cho hài tử nhị phòng, tam phòng đồ ăn, nàng sẽ dẫn Lý Thất Lang đi ra ngoài gặp ai cũng nói Lý lão phu nhân bất công.
Ba, bốn năm qua chuyện Lý lão phu nhân bất công, khắt khe với đại phòng đã sớm ăn sâu vào trong lòng suy nghĩ của toàn bộ mọi người trong quân đồn rồi.
Hơn nữa, Lý Trường Sâm mười ba tuổi đã phải đi làm quân đinh của Vệ sở rồi, sở dĩ ông ấy nhỏ như vậy đã phải đi là vì thay thế cho tên của Lý lão gia.
Một người thay phụ thân tòng quân hơn hai mươi năm, ngươi nói ông ấy bất hiếu người khác mà tin mới là lạ.
Vẫn là câu nói đó, không có thủ đoạn và năng lực kiềm chế người khác, Lý lão nương sẽ không làm khó dễ gì được, cùng lắm thì dùng lời nói thị uy thôi.
Lý Thất Lang ở bên cạnh nói một câu: “Nếu sớm biết, ngũ tỷ chúng ta nên lấy bạc, dù sao bạc cũng có thể giấu đi, nội tổ mẫu sẽ không biết.”
Lý Ngũ Nha bật cười nói: “Thất Lang, giá trị của dược liệu cao hơn bạc rất nhiều. Đối với chúng ta mà nói bạc chỉ có thể dùng khi chúng ta cần đến tiền để mua đồ mà thôi, nhưng dược liệu là một tài nguyên rất khan hiếm.”
“Ở những khu vực phồn hoa và ổn định, bạc rất dễ cầm theo dĩ nhiên là nên lấy bạc. Còn đối với chúng ta ở đây là biên quan, dược liệu ở biên quan không những đắt đỏ mà còn khó kiếm, chúng ta không có quan hệ gì đương nhiên phải cần dược liệu rồi.”
Lý Tam Lang kinh ngạc nhìn Lý Ngũ Nha: “Tiểu muội, những đạo lý này muội nghe được từ đâu vậy?”
Lý Ngũ Nha: “…Muội nghe Phạm Tú Tài ở trong quân doanh nói.” Nàng nói xong nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện: “Không biết những người gác cổng núi non đã đi chưa?”
Lý Nhị Nha lắc đầu: “Chưa, lúc nãy ta mới đi lấy củi đốt nhìn thấy dịch thừa nhà Cốc Tử ca, Cốc Tử ca nói đám kia muốn ở lại trạm dịch hai ngày, đợi dịch thừa mới đến thì mới rời khỏi.”
Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang nghe vậy nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái.
Lý Tam Lang trầm giọng nói: “Nghe nói lối đi ngầm ở bên dưới trạm dịch nối thẳng tới quan ngoại, nhất định là Trang tướng quân sẽ để người tài giỏi hơn đến canh giữ trạm dịch.”
Lý Ngũ Nha cau mày: “Bọn họ sẽ không lấp lối đi ngầm rồi chứ? Muội còn giấu một số thứ ở bên trong đó.”
Huyết sâm, huyết linh chi mà nàng lấy được từ chỗ Hồ Duyên Cát vì sợ bị tịch thu nên nàng đã giấu ở trong mật đạo.
Lý Tam Lang: “Có lẽ không nhanh vậy đâu, mai huynh cùng ngươi đi trạm dịch xem.”