Lý Tam Lang không nhìn Lý lão phu nhân, y nhìn chằm chằm Lý lão gia: “Nội tổ phụ, phụ thân ta vẫn là con của ngài sao?”
Trong lòng Lý lão gia giật mình, vội vàng không vui nói: “Ngươi hài tử này, nói mê sảng cái gì đấy, phụ thân ngươi đương nhiên là nhi tử của ta rồi.”
Lý Tam Lang: “Nếu đã như vậy, mẫu thân ta đã nói được đó là giữ lại cho phụ thân ta, vì sao các người vẫn còn khăng khăng muốn lấy?”
Lý Nhị Nha cũng lẩm bẩm: “Nào có phụ mẫu nào nhìn thấy nhi tử mình bị thương còn muốn lấy đi thuốc cứu mạng của nhi tử mình chứ.”
Lời này của nàng ấy khiến cho Lý lão gia mất hết mặt mũi, lão ta quay đầu nhìn về phía Lý lão phu nhân, trách một tiếng: “Ăn có một bữa cơm cũng không yên ổn, dược đó giữ lại cho trưởng tử, ngươi không được phép đòi trưởng tức nữa.”
Môi Lý lão phu nhân giật giật, bà ta trừng mắt nhìn Lý Tam Lang cuối cùng cũng không nhắc lại việc dược liệu kia nữa.
Lý Ngũ Nha nhìn bà ta một cái, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tuy rằng chuyện bên ngoài nội tổ mẫu của nàng luôn nghe lời nội tổ phụ, nhưng truyện trong nhà bà ta trước giờ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Ở Lý gia một rương dược liệu nhất định cũng coi như là một khoản tài sản kếch xù, nội tổ mẫu của nàng cứ thoả hiệp như vậy? Không giống phong cách của bà ta chút nào.
Một tràng tấu hài cứ kết thúc như vậy.
…
“Huynh thật lợi hại!”
Sau bữa sáng Lý Ngũ Nha hướng về phía Lý Tam Lang giơ ngón tay cái lên.
Lý Tam Lang cười nói: “Chung quy trong nhà vẫn là do nội tổ phụ quyết định.”
Lý Ngũ Nha cười giễu cợt một tiếng: “Chẳng qua chỉ là trang trí mà thôi, nếu như vừa nãy không phải là huynh đứng ra, muội dám chắc nội tổ phụ sẽ không ngăn cản nội tổ mẫu.”
Vẻ mặt Lý Tam Lang tối sầm, y im lặng một lúc: “Dù sao thì nội tổ phụ vẫn cần có chút mặt mũi.”
Lý Ngũ Nha cười cười: “Đúng vậy, nội tổ phụ sĩ diện, nếu sau này nội tổ mẫu còn muốn lấy đồ gì đó của đại phòng chúng ta đi tìm nội tổ phụ luôn, ngài ấy không muốn ra mặt muội sẽ làm loạn đến nỗi người trong quân đồn ai cũng biết.”
Lý Tam Lang nghe xong xoa đầu Lý Ngũ Nha: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có thể đóng cửa giải quyết thì tốt nhất đóng cửa giải quyết, nội tổ phụ mẫu bị mất mặt, chúng ta cũng sẽ bị người khác nói.”
Lý Ngũ Nha không cho là đúng: “Chỉ cần đạt được mục đích, bị nói thì bị nói, cũng sẽ không bị thiếu miếng thịt nào, muội không thèm để ý đâu.”
Lý Ngũ Nha bĩu môi, chỉ vì danh tiếng mà để bản thân bị oan nàng không làm được.
Vẻ mặt Lý Nhị Nha không được vui, nàng ấy vẫn còn đang tức giận chuyện trên bàn cơm: “Thật không hiểu vì sao nội tổ mẫu lúc nào cũng nhìn không vừa mắt chúng ta, không phải phụ thân cũng là con của nội tổ mẫu sao?”
Lý Ngũ Nha: “Tỷ không cần phải vì nội tổ mẫu mà tức giận, tránh cho bản thân bực mình.”
Thật sự nàng cũng không xem Lý lão phu nhân ra gì, không phải, phải nói là ngoại trừ người của đại phòng, những người khác của Lý gia nàng đều không để vào mắt.
Vị nội tổ mẫu của nàng thủ đoạn kiềm chế đại phòng chẳng qua chỉ có ba kiểu, một là cắt xén lương thực của bọn họ, hai là phân thêm nhiều việc nhà cho bọ họ, ba thì bàn tán việc bọn họ bất hiếu khắp quân đồn.