Anh đứng thẳng tắp, lạnh nhạt nhìn ra xa.
Trì Ương thay quần áo xong, bước ra ngoài, có thể thấy được quần áo do mẹ của Vân Tú may rất tỉ mỉ, có lòng, vừa như in với kích cỡ của Trì Ương. Váy dài đến đầu gối, áo choàng thì kéo dài tới mắt cá chân, nhưng khi bước ra ngoài, không khí lạnh bên ngoài vẫn khiến cô rùng mình.
Bạch Sương thấy cô đi chân trần, anh chần chừ một lát rồi bế cô lên, để cô ngồi lên tay mình, thân thể mềm mại và hương thơm trước ngực khiến anh không nhịn được run lên. Trì Ương thì đã quen tay, ôm cổ Bạch Sương để đề phòng mình ngồi không vững.
“Bọn tôi chuẩn bị đi.”
Bạch Sương cất thức ăn của Vân Nhai vừa đưa, anh đã nói với Thiên Hách rồi, chờ Trì Ương dậy thì bọn họ sẽ đi.
“Hai, hai người sắp đi sao?”
Nghe nói chị gái xinh đẹp sắp đi, Vân Tú vội vã ló đầu ra từ sau lưng anh trai, nhìn Trì Ương rồi hỏi, “Chị không thể ở đây thêm vài ngày sao…”
Trì Ương chớp mắt, xin lỗi cô bé, Vân Tú thất vọng rõ ràng, người như cà bị sương táp. Điều này khiến Trì Ương thấy lạ, lần đầu tiên cô gặp một bé thú non thích mình đến thế, Bạch Sương thấy cô nghi ngờ, khẽ giải thích, “Thấy cô đẹp nên thích cô đấy.”
Nghe vậy, Trì Ương đỏ mặt, cô ôm cổ Bạch Sương, quay đầu đưa lưng về phía hai anh em, khẽ thì thầm bên tai anh, “Hôm qua cũng là Vân Nhai phát hiện ra tôi, mẹ anh ta còn tặng quần áo cho tôi, hay là chúng ta đi muộn chút đi, tôi muốn tới cảm ơn mẹ của Vân Nhai.”
Vì thiếu nữ kề sát vào cổ Bạch Sương nên tóc cô quét qua cổ, khiến anh thấy nhột, anh gượng gạo quay đầu tránh xa một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Khi biết chị gái xinh đẹp sắp đến nhà mình, Vân Tú rất vui, cô bé tung tăng đi trước dẫn đường. Nói là nhà nhưng đó cũng là vài căn lều giống nơi Trì Ương vừa nằm, mấy chiếc lều nằm sát vào nhau tạo thành một căn nhà.
Vân Tu đi vào lều to nhất ở giữa, sau khi gọi mẹ bằng giọng nói ngọt ngào, cô bé chạy vào trong.
Mẹ của Vân Tú là một giống cái rất dịu dàng, bà ấy cúi đầu hiền hòa nhìn con gái làm nũng trong lòng. Khi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên mới biết là Vân Nhai dẫn Bạch Sương vào đây, bà ấy vội mời bọn họ ngồi xuống.
Sau khi chào hỏi Bạch Sương, mẹ Vân Tú cẩn thận nhìn Trì Ương, nhìn cô mặc quần áo mới rất đẹp mắt, lông tơ xám trắng khiến cô như mềm mại hơn.
“Vân Nhai nói hôm qua cháu bị cóng tới mức run rẩy, dì nghĩ chắc là cháu không phải tộc nhân sống ở chỗ băng tuyết nên may quần áo này cho cháu, cháu có thích không?”
Trì Ương gật đầu lia lịa.
“Bố mẹ cháu đâu, sao lại để giống cái lang thang bên ngoài thế này?”
Trì Ương không biết nên giải thích như thế nào, cô cười cười xấu hổ, không giải thích như thế lại càng khiến mẹ Vân Tú tưởng là bố mẹ cô đã mất nên cô mới phải đi lang thang như thế. Người phụ nữ hiền lành nắm tay Trì Ương đặt vào tay mình, thở dài than thở đứa bé đáng thương.
Cảm giác ấm áp trên mu bàn tay khiến Trì Ương vừa lạ lẫm vừa mong chờ, cô nhìn bà ấy, sự thương xót và từ ái trong mắt bà ấy khiến lòng cô ấm áp. Mẹ của Vân Tú khiến cô nhớ đến Na Maya.
Trì Ương chưa bao giờ gặp mẹ mình. Cô sống với anh trai mình kể từ khi bắt đầu nhớ được mọi việc, cho đến lúc tới phòng thí nghiệm, Na Maya là người chăm sóc cô, an ủi cô khi cô gặp chuyện buồn, cố sức đáp ứng rất cả yêu cầu của cô. Hiện giờ Na Maya lại để một đối tượng thí nghiệm quan trọng như cô trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm rồi nhảy xuống vách đá, chắc chắn phòng thí nghiệm sẽ trách tội Na Maya, không biết bọn họ sẽ làm gì Na Maya đây…
Trì Ương không dám nghĩ nữa, lòng cô chua xót, gục đầu xuống đổi chủ đề nói chuyện để không làm mình chìm trong đau thương.