Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 22

Trước Sau

break

Một bóng người thấp bé thò đầu vào trong lều, hình như muốn đi vào nhưng lại không dám.

“Em làm gì thế?”

Vân Nhai bưng thức ăn tới chỗ cổng lều, cúi đầu thấy một con thú non đang cầm theo thứ gì đó, âm thầm thò đầu vào trong lều, cái đuôi ngắn sau lưng còn lắc qua lắc lại.

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến thú non giật mình sợ hãi, lông đuôi xù lên, quay phắt lại mới phát hiện là Vân Nhai. Cô bé vội vàng kéo Vân Nhai qua một bên, khẽ hờn dỗi, “Anh, anh làm em sợ nhảy dựng.”

Đa số tuổi thọ của thú nhân là mấy trăm năm, thú nhân có được lực hồn thú từ khi sinh ra có thể sống hàng nghìn tuổi. Vân Tú chỉ mới chín tuổi, còn là một đứa trẻ sơ sinh, đứng cạnh anh trai nhà mình còn chẳng cao bằng đầu gối của anh ta.

Vân Tú vẫy tay bảo Vân Nhai ngồi xuống rồi cho anh ta xem thứ mình đang cầm.

“Mẹ nói trong người chị gái kia không có lông giữ ấm như chúng ta, bèn bảo em cầm quần áo và áo choàng tới đây nhưng em hơi sợ ngài Bạch.” Cô bé đưa áo choàng màu xám trắng mềm mại lên như dâng vật quý cho anh trai, khi nhắc tới Bạch Sương thì lại cúi đầu, hai tai áp sát vào đầu, sắp thành tai máy bay.

“Ngài Bạch là người tốt.”

Vân Nhai xoa đầu em gái, an ủi cô bé, khi mẹ anh ta sinh đàn con sau đã bị sinh khó, chỉ có Vân Tú còn sống nên cô bé được người nhà bảo vệ chặt chẽ.

Vào năm Vân Tú năm tuổi, một nhánh bộ lạc báo tuyết đi ngang qua tộc linh miêu, một quý tộc thích Vân Tú đang chơi đùa nên muốn mua cô bé về nuôi, đào tạo thành đồ chơi trong nhà. Tất nhiên là tộc linh miêu không chịu, lại bị thân phận của quý tộc áp chế, tuy cuối cùng cũng cứu được Vân Tú nhưng vẫn để lại ám ảnh trong lòng cô bé, khiến cô bé bài xích những quý tộc rất lớn.

Tuy anh trai vẫn luôn nói cho Vân Tú rằng ngài Bạch là người tốt nhưng lòng cô bé vẫn sợ. Chỉ là bây giờ cô bé rất thích chị gái xinh đẹp kia, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một người đẹp đến thế, đẹp hơn tất cả những giống cái cô bé từng gặp. Thế là khi Vân Nhai tới đưa thức ăn, Vân Tú cũng đi theo sau lưng anh mình, chậm rãi bước tới.

Vân Nhai và Bạch Sương nhận lấy thức ăn đặt trên một tảng đá có vẻ là cái bàn, sau đó còn kéo em gái đang bấu lấy góc áo mình tới, “Chẳng phải em có đồ muốn đưa cho chị gái này sao?”

Vân Tú bị ép xuất hiện trước mặt hai người chỉ đành nhích về trước, cố lờ đi Bạch Sương ngồi cạnh, đưa đồ ra trước.

“Mẹ em nói chị sẽ bị lạnh nên bảo em đưa quần áo tới cho chị.”

Cô bé nhìn áo choàng, không dám nhìn bên cạnh, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh hiện ra trước mắt cô bé, nhận lấy áo choàng trong tay Vân Tú, kèm theo giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ:

“Cảm ơn em.”

Áo choàng rất dày, cầm khá nặng tay, khi mở ra còn có vài bộ quần áo khác nhau. Trì Ương giũ quần áo ra mới phát hiện bộ đồ này giống hệt chiếc váy trước đó cô từng mặc, chỉ có chất liệu là khác mà thôi.

“Hôm qua mẹ em là người thay quần áo cho chị, bà ấy nói là thích kiểu dáng quần áo này nên may thử một ít.”

Vân Tứ nhìn chiếc váy Trì Ương đang cầm, tự hào nói. Mẹ cô bé là giống cái may quần áo đẹp nhất tộc linh miêu, tuy chỉ là một chiếc váy ngắn đơn giản nhưng trong thế giới mà ai ai cũng chỉ biết quấn vải, bà ấy là một người rất giỏi.

Đây có thể coi là món quà đầu tiên mà Trì Ương nhận được, một món quà theo đúng nghĩa thực tế, không phải phần thưởng cô có được vì ngoan ngoãn nghe lời, mà là có người cảm thấy cô bị lạnh nên đã tặng quà cho cô. Trì Ương rất thích chiếc váy này, cô nhìn nó với ánh mắt vui sướng rõ ràng.

Ba người đứng ở cửa chờ Trì Ương thay quần áo, Vân Tú nấp sau lưng Vân Nhai, cẩn thận thò đầu chỉ lộ một con mắt nhìn Bạch Sương. Bạch Sương rất đẹp trai, mỗi một múi cơ bắp lõa lồ bên ngoài cơ thể đều săn chắc, lập thể và đẹp như điêu khắc, vừa đủ đẹp.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc