Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên

Chương 30

Trước Sau

break

Nói xong, còn chưa đợi Nhậm Áo Thiêm phản ứng lại, nhóc béo đã giơ tay ra cầm lấy chiếc hamburger trong hộp, trực tiếp cắn một miếng lớn.

Nhậm Áo Thiêm muốn ngăn cản nhưng không kịp, cúi đầu nhìn hộp cơm trống rỗng của mình, chỉ đành chịu đựng, cậu tủi thân yên lặng ăn bánh hamburger của mình.

Nhậm Áo Thiêm ăn hơi chậm, nhóc béo kia to cao, ăn uống cũng rất nhanh, trong chốc lát đã ăn xong chiếc hamburger, nhưng ăn vẫn chưa đủ đã, cậu ta hỏi: “Ngon quá, cậu mua ở đâu thế?”

Nhậm Áo Thiêm trả lời: “Làm từ đồ thừa đấy.”

Nhóc béo không hiểu nghĩa là gì, hỏi: “Đồ thừa là gì?”

Bạn nữ bên cạnh nghe thấy thì nhanh chóng nói: “Tớ biết! Là đồ người khác không cần nữa, còn thừa.”

“Hả? Người khác không cần nữa?” Nhóc béo vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên ghê tởm, thấy Nhậm Áo Thiêm đang ăn hamburger làm từ đồ thừa thì ngạo nghễ nói: “Tớ chưa bao giờ ăn đồ ăn thừa.”

Nhóc béo quay người, sải bước lớn tiến về chỗ của mình, như thể người ăn chiếc hamburger làm từ đồ thừa kia không phải là nó.

Nhậm Áo Thiêm lặng lẽ cất hộp cơm trống rỗng đi, không nói một lời nào.

Đến buổi tối sau khi về nhà, Nhậm Dương lấy hộp cơm từ cặp sách Nhậm Áo Thiêm ra, vừa mở ra liền thấy bánh đã ăn hết rồi.

“Con ăn hết rồi? Vậy để cậu làm thêm cho con.” Nhậm Dương nghĩ cháu trai thích ăn, nên xuống lầu mua nhiều xúc xích giăm bông hơn, cùng một chai tương cà nhỏ.

Lần này chiếc hamburger được làm đầy đặn hơn, ở giữa kẹp một miếng xúc xích giăm bông dày, còn có dưa chuột và cà rốt thái sợi, xịt thêm ít sốt tương cà.

Nhậm Dương làm hai cái để vào hộp cơm, sáng sớm hôm sau anh đưa Nhậm Áo Thiêm đến nhà trẻ.

Cho đến giờ ăn nhẹ buổi sáng ở nhà trẻ, Nhậm Áo Thiêm theo thói quen lấy hộp cơm từ trong cặp ra, vừa mở ra liền bị nhóc béo ngồi hàng sau để ý.

“Tớ muốn ăn!” Nhóc béo vội vàng lại gần.

Nhậm Áo Thiêm cau mày, cố ý nói: “Làm từ đồ thừa đấy.”

“Đồ thừa thì đồ thừa, tớ ăn của cậu một cái thì làm sao?” Nhóc béo nhanh chóng đưa tay lấy chiếc hamburger trong hộp cơm, ăn một cách nhiệt tình, hoàn toàn quên những gì mình nói hôm qua.

Bị cướp hamburger đến hai lần, Nhậm Áo Thiêm tức giận nói: “Cậu cướp đồ của tớ.”

“Tớ cướp lúc nào?” Nhóc béo không thừa nhận, miệng cũng không rảnh, cậu ta vẫn đang nhai hamburger.

“Cậu ăn hamburger của tớ!” Nhậm Áo Thiêm tức giận đứng dậy đối chất với nhóc béo. Nhưng tiếc rằng Nhậm Áo Thiêm nhỏ bé, còn bị suy dinh dưỡng nữa, nhóc béo kia lại mập mạp, hai người hoàn toàn đối lập nhau.

Giáo viên cũng chú ý tới bên này, vội vàng đi tới, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”

Nhậm Áo Thiêm chỉ vào chiếc hamburger trong tay nhóc béo nói: “Bạn mập cướp đồ ăn của con.”

Nhóc béo đã ăn xong hamburger, hùng hồn nói: “Tớ không cướp, là tự cậu đưa cho tớ mà.”

Thấy hai bạn nhỏ sắp cãi nhau, giáo viên đứng giữa khuyên ngăn: “Đừng cãi nhau, chỗ cô vẫn còn bánh quy này.”

Giáo viên trở lại bục giảng, đặc biệt mang thêm nhiều bánh quy đến, phát cho hai bạn nhỏ.

“Con ăn no rồi, không ăn nữa.” Nhóc béo kia ăn xong hamburger đã no nê, chậm rãi xoay người rời đi, vô cùng hưởng thụ.

Thế là giáo viên đưa hết bánh quy cho Nhậm Áo Thiêm, đồng thời cô không quên khuyên nhủ: “Với bạn học phải hoà đồng, học cách chia sẻ với bạn bè nhé.”

Nhậm Áo Thiêm nhìn đống bánh quy trên bàn, còn có hộp cơm bên trong chỉ còn lại một chiếc hamburger, tức giận ăn mất cả ngon.

Vốn dĩ cậu bé có thể ăn được hai chiếc hamburger mà!

Nhậm Áo Thiêm im lặng hờn dỗi, đến khi tan học về nhà rồi, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tức giận, tâm trạng không tốt.

Ăn xong bữa tối, nhân lúc Nhậm Dương đang rửa bát, Nhậm Áo Thiêm lấy nhật ký ra, lén viết nhật ký, cậu ghi hết những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay lại.

[Bạn mập cướp bánh hamburger của tôi, hai lần.]

Nhậm Áo Thiêm lặng lẽ nắm chặt cây bút trong tay, ghi lại chuyện bạn mập vào sổ.

Quân tử trả thù, mười năm không muộn!

Sau khi viết xong nhật kí oán hận, Nhậm Áo Thiêm mới đóng quyển nhật kí lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng đã bình tĩnh lại, sau đó cậu bé về phòng nghỉ ngơi.

Có lẽ vì bị cướp hamburger đến hai lần nên sáng ngày thứ ba, Nhậm Áo Thiêm ăn trước hamburger trong hộp cơm, coi như là bữa sáng.

Nhậm Dương có chút kinh ngạc, hamburger vốn dĩ là đồ ăn nhẹ cho Nhậm Áo Thiêm, bây giờ cậu bé lại ăn hết rồi, anh liền nói: “Để cậu làm thêm cho con hai cái nữa mang đến trường ăn nhé.”

“Không cần đâu, con ăn xong rồi.” Nhậm Áo Thiêm lắc đầu từ chối.

Vì vậy Nhậm Áo Thiêm đeo chiếc cặp trống không đến trường, không có hộp cơm.

Quả nhiên đến giờ giải lao, nhóc béo lại tới.

“Đồ thừa của cậu hôm qua còn không?” Nhóc béo để ý cặp sách của Nhậm Áo Thiêm.

Nhậm Áo Thiêm đang đọc sách, nhàn nhạt nói “Hết rồi.”

“Hết rồi? Không thể nào!” Nhóc béo không tin, nghĩ rằng Nhậm Áo Thiêm không muốn cho mình, thế là tóm lấy chiếc cặp sau lưng Nhậm Áo Thiêm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc