“Mẫu giáo ạ.”
“Trường mẫu giáo còn phải thi toán sao?” Nhậm Dương kinh ngạc: “Vậy lại càng giỏi, bây giờ đã thi được một trăm điểm rồi, về sau sẽ thi được rất nhiều một trăm điểm nữa.”
Nghe được những lời này, Đoàn Chu Luật nhận được những lời động viên liền nói thêm: “Những câu đằng sau em đều biết làm.”
Giọng nói trẻ con, cuối câu còn hơi lên giọng, giọng điệu rất kiêu ngạo.
Nhậm Dương dường như bị chọc cười, anh nín cười hỏi: “Thiên tài nhí, em thi được một trăm điểm, vậy là đứng thứ nhất trong lớp đúng không?”
“Đúng vậy!” Giọng Đoàn Chu Luật đầy phấn khích.
Nhậm Dương lấy một chiếc bánh donut từ trong hộp giữ nhiệt ra, cúi người lại gần hỏi: “Thiên tài nhí đứng thứ nhất có ăn bánh donut không?”
“Có ạ!” Đoàn Chu Luật nhận lấy, cũng vì ở quá gần nên cậu lại ngửi thấy mùi bánh nướng trên người Nhậm Dương.
Đoàn Chu Luật xé vỏ bánh ra, cắn một miếng, cuối cùng cậu bé cũng được ăn chiếc bánh donut cậu hằng mong ước rồi.
Hương vị giống hệt trong tưởng tượng của cậu bé, vừa mềm vừa ngọt.
Nhậm Dương đứng bên cạnh, thấy Đoàn Chu Luật chăm chú ăn như vậy bèn hỏi: “Có ngon không?”
Đoàn Chu Luật với đôi mắt long lanh gật đầu lia lịa.
Đây là chiếc bánh donut ngon nhất mà cậu bé từng ăn.
—
Sau khi giao hàng rồi quay lại tiệm bánh đã là bốn rưỡi chiều rồi.
Vừa vào cửa tiệm, Nhậm Dương đang định vào trong thay đồ thì bị nhân viên quán gọi lại.
“Tiểu Dương, đứa trẻ nhà cậu tới tìm cậu kìa.” Nhân viên cửa tiệm: “Tôi nói với thằng bé là cậu đi giao hàng rồi, nên cậu bé ngồi ở kia đợi cậu, ngoan lắm.”
Nhậm Dương vừa mới ngẩng đầu lên, thật sự nhìn thấy cháu trai đang ngồi một mình ngoan ngoãn trên ghế đợi mình, anh vội vàng chạy qua hỏi: “Hôm nay tan sớm vậy? Còn chưa đến năm giờ mà.”
“Hôm nay được tan học sớm ạ.” Nhậm Áo Thiêm xách cặp đứng dậy, chuẩn bị cùng cậu mình về nhà.
Trước khi đi, Nhậm Áo Thiêm còn được nhân viên cửa tiệm tặng cho một túi bánh thừa.
“Lần sau gặp lại!” Nhân viên cửa tiệm vẫy tay với Nhậm Áo Thiêm, cô khá thích bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời này.
Nhậm Áo Thiêm một tay cầm túi bánh mì, một tay được Nhậm Dương dắt, sau khi ngồi lên xe buýt, cậu chủ động đưa túi bánh mì cho Nhậm Dương.
Nhậm Dương nghĩ rằng cháu trai không mở được túi nên liền mở giúp, cúi xuống nhìn bên trong, lấy ra một chiếc bánh donut.
Có lẽ vì đơn đặt hàng lớn chiều nay nên còn thừa rất nhiều bánh, còn có không ít sản phẩm bị lỗi, chẳng hạn như chiếc bánh donut trên tay anh, bị cháy vài chỗ, trông không được đẹp mắt lắm.
“Có lẽ là ăn được, con thử đi?” Nhậm Dương đưa bánh donut qua.
Nhậm Áo Thiêm cầm lấy bánh donut, quan sát cẩn thận rồi mới cắn miếng đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Áo Thiêm ăn bánh donut, lại còn là sản phẩm bị lỗi, tuy không phải là không ngon, nhưng cũng không được tính là ngon, hương vị rất kì lạ, có hơi ngấy.
Cuối cùng mới ăn xong chiếc bánh donut trong tay, Nhậm Áo Thiêm lại nhìn thấy chiếc bánh thứ hai được Nhậm Dương đưa tới, cậu bé hơi chần chừ nhưng cũng đành cầm lấy tiếp tục ăn.
Nhậm Dương bên cạnh nhìn cậu, nhớ tới buổi chiều anh đi giao hàng, anh thấy có rất nhiều bạn nhỏ đều thích đồ ngọt, còn có quý ông nhỏ mặc gile cũng rất thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh donut, nên anh cho rằng Nhậm Áo Thiêm cũng thích ăn những thứ này.
Sau khi Nhậm Áo Thiêm ăn xong cái thứ hai, Nhậm Dương lại đưa cho cậu cái thứ ba.
Đúng lúc Nhậm Dương chuẩn bị đưa chiếc bánh thứ tư, Nhậm Áo Thiêm cũng ăn không nổi nữa, cuối cùng mới lên tiếng: “Con không ăn nữa.”
Nhậm Áo Thiêm ăn bánh donut đến mức ngán cau mày lại dựa lưng vào ghế bất động.
Đầu óc cậu bé trống rỗng, suy nghĩ về cuộc đời—
Cậu sẽ không bao giờ ăn bánh donut nữa.
Lần này nhân viên tiệm cho rất nhiều bánh thừa, một buổi tối không thể ăn hết, chỉ đành để sáng mai làm đồ ăn vặt cho Nhậm Áo Thiêm lúc đi học.
Nghĩ đến bánh mì sẽ bị khô, lúc Nhậm Dương đi chợ mua đồ, tiện anh mua luôn dưa chuột, còn xuống siêu thị dưới tầng mua một ít xúc xích giăm bông, cắt dưa chuột và xúc xích giăm bông thành từng lát.
Sau đó chọn ra hai miếng bánh mì tròn nhất trong những miếng bánh thừa trong túi, anh đặt những miếng bánh vụn vào giữa, rồi đặt những lát dưa chuột và xúc xích giăm bông lên, vậy là một chiếc hamburger nhỏ gọn tự làm đơn giản được hoàn thành.
Nhậm Dương làm hai chiếc bánh hamburger nhỏ rồi bỏ vào hộp cơm của Nhậm Áo Thiêm.
Vì vậy sáng hôm sau, trong giờ ra chơi của nhà trẻ, Nhậm Áo Thiêm lấy hộp cơm trong cặp ra, chuẩn bị ăn đồ ăn nhẹ.
Đúng lúc này, có một cậu bé mũm mĩm đi ngang qua lối đi cạnh Nhậm Áo Thiêm, cúi đầu thấy Nhậm Áo Thiêm đang ăn, bèn hỏi: “Cậu đang ăn gì thế? Hamburger?”
Nhậm Áo Thiêm ngẩng đầu, nhận ra là bạn học cùng lớp của cậu, liền đáp: “Bánh mì?”
“Bánh mì trông như thế này à?” Nhóc béo tò mò nhìn, phát hiện trong hộp cơm còn một cái liền nói: “Tớ muốn ăn một cái.”