[Xuyên Sách] Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch, Tôi Quyết Tâm Trở Mình

Chương 5

Trước Sau

break

Không khí trong nhà căng thẳng như dây đàn. Vị tiểu thư kia thì che mặt khóc nấc. Anh tôi thì vò đầu khó hiểu. Tôi và Trương Kỷ còn nhỏ nên không được tham gia. Chúng tôi nấp sau cầu thang để mà xem. 

Vị tiểu thư kia là Tiểu Hạnh, một trong hai thư ký của anh tôi. Nguyên tác chỉ mô tả cô ta có thai với anh trai. Lúc đầu tác giả có đăng đàn hỏi độc giả có muốn khai thác cặp này không. Thì mấy nhỏ độc giả chỉ muốn chăm chăm vào việc nam nữ chính xử lý nữ phụ tôi. Thật ra tôi cũng là 1 trong những số đó. 

Tôi muốn nữ phụ tỉnh ngộ kiếm cái đó nên người mà làm. 

- Nhìn anh trai có vẻ không thích lắm nhỉ? 

Trương Kỷ nhíu mày nói. 

- Đương nhiên rồi, sao mà thích nổi chứ. 

Cô ta được vệ sĩ nhà tôi đưa về. Trương Nguyên bị ba tôi lôi gia pháp ra đánh. Chị em tôi vội vàng chạy xuống. Quái lạ, có cả gia pháp luôn ư. Tôi đứng chết sững nhìn cây gậy to hơn cánh tay tôi nện xuống. 

Trương Kỷ với mẹ tôi vội chia ra. Thằng em ôm anh tôi. Mẹ tôi ôm ba tôi. 

Ba tôi gào lên. 

- Thằng trời đánh, mày không biết mày có hôn ước rồi à? 

Trương Nguyên nhíu mày kiềm nén sự đau đớn. 

- Ba à, con... con nói con không nhớ gì cả là sự thật. Nhưng chuyện phá thai thì không thể. Đó là một sinh mạng. 

Ba tôi cười quăng cây gậy xuống, chiếc gậy lăn lốc tới chân tôi. 

- Mày, mày đường đường là anh cả, cũng là tổng giám đốc tương lai. Mày nói thử xem huỷ hôn với nhà họ Lưu thì sẽ như thế nào? Trương Nam Nam bây giờ con 16 tuổi rồi, con nói xem. 

Tôi vẫn chưa bàng hoàng sau khi thấy ba tôi dùng gia pháp. Cơn đau từ cơ thể khiến tôi bất giác run rẩy. Ở đời thực, tôi bị đánh, bị ngược đãi. Phải đến năm 10 tuổi, tôi phải dùng dao lam rạch mặt gã đồ tể đó mới trốn được. 

Tôi đau đớn xoa hai tay. Những sự bạo lực khiến tôi run sợ. Tôi ngước lên thì thấy bọn họ cứ mấp máy mấp máy. Sau đó tôi không thấy gì nữa. 

Trong cơn sương mù, tôi nhìn thấy chính tôi hai tay đầy máu chạy khỏi căn nhà đó. Giữa hai chân còn có chảy máu. Gã khốn đó là viện trưởng cô nhi viện. Hắn đã xâm hại tôi. Tôi rời khỏi cô nhi viện, bới rác ăn, đi phụ quán cơm ăn cơm thừa. Vì ăn quá nhiều, cứ gặp là ăn nên tôi đã béo lên.

- Con gái, con tỉnh rồi hả? 

Giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi nhìn sang. Mẹ tôi, Liễu Thư Thư, bây giờ tôi mới biết tên. 

- Sao con lại ngất thế, bác sĩ nói con bị suy nhược.

Tôi vẫn còn trong thế giới chết tiệt này. Tôi thở dài ra một cái. 

- Con cắt đường, lúc chạy xuống con cái chút choáng váng. 

Mẹ tôi vuốt tóc tôi cười gượng nói. 

- Tự nhiên con ngất xỉu làm cả nhà hết hồn. Thằng anh con còn nói, ba đánh nó mà sao con lại xỉu. 

Tôi không có tình thân, nên không quen với sự âu yếm của người mẹ này. Tôi vội lảng tránh rồi chống tay ngồi dậy. 

- Mẹ, về chuyện của anh hai, vẫn cứ từ từ bình tĩnh. Chưa chắc gì đứa bé là của anh hai. Nhà chúng ta có đủ tiềm lực để xét nghiệm được nó mà? 

Ba tôi đẩy cửa vào. 

- Mình cũng đâu thể ép bà bầu xét nghiệm nếu người ta không chịu con. 

Ủa? Tưởng thế giới truyện thì có tiền sẽ làm được hết chứ. Tôi mở to suy nghĩ, từ từ nha, vì vậy nên trong truyện mới cho hai người cưới nhau dễ vậy sao? 

Ba mẹ tôi đưa tôi xuất viện về. Vừa về tôi liền cùng Trương Kỷ bàn bạc vài chuyện. Thằng em tôi có tiền, tôi thì không, tôi đổ vào mỹ phẩm hết rồi. 

- Thế chị tính đi theo dõi à? 

Tôi gật đầu. 

- Trước khi vào học, chúng ta làm một phi vụ cứu anh hai.

Trương Kỷ ồ một tiếng. 

Nói là làm, chúng tôi quyết định theo dõi Tiểu Hạnh. Cái thai mới 1 tháng nên chưa lộ rõ bụng. Nôn na là anh tôi đi công tác, sau đó bị chuốc rượu rồi bum ba là bum rồi có thai. Ui xời, kịch bản quá cũ kỹ. Thằng nào say mà còn làm được hay thế. 

- Hai vị đây uống gì ạ? 

Phục vụ mỉm cười nhìn hai chị em tôi. Tôi và nó ngồi sau sô pha trong quán cà phê, ánh mắt cứ nhìn căn nhà đối diện. 

- Hai ly dừa. 

Tôi thuận miệng nói và bị sự khinh bỉ của phục vụ chiếu đến. 

- Chị ơi, mình đang trong quán sang mà kêu hai ly dừa.

Thằng em nhẹ nhàng đẩy kính râm che đi sự xấu hổ. Tôi vội cười trừ rồi kêu hai ly mắc nhất. 

Tôi và Trương Kỷ đã túc trực ba ngày rồi. Nhưng không nhìn ra được điều gì bất thường. 

Ngày thứ tư, tôi với Trương Kỷ ngồi co ro ở cửa hàng tiện lợi ăn mì. Thằng nhóc uể oải tựa đầu lên vai tôi. 

- Buồn ngủ muốn chết, chị ơi... chắc là con anh rồi đó. 

Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một sự bất thường. Tôi vội lôi Trương Kỷ dậy vội vàng mò theo. 

Một người trưởng thành như tôi, biết rõ đàn ông mà say đến không nhớ gì thì thằng em không thể hoạt động. Rõ ràng con nhỏ này có vấn đề.

Trương Kỷ và tôi nấp sau thùng rác, tôi lấy điện thoại bấm quay sau đó phóng to ra. Con hẻm cũng sáng lắm không có tối thui như ai.

Tiểu Hạnh bị một người đàn ông túm cổ chửi. Từng lời tục tĩu vang vọng. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc