[Xuyên Sách] Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch, Tôi Quyết Tâm Trở Mình

Chương 2

Trước Sau

break

Thân thể Trương Nam Nam từ lâu ít vận động. Nên khi cắt giảm đường thời gian đầu rất choáng váng. Có khi tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, muốn nôn thốc nôn tháo. 

Trương Kỷ mới khoa trương. Mỗi sáng nó dậy đi vệ sinh là nhìn thấy tôi đã dậy uống nước ấm. Lúc đầu nó còn nghĩ tôi không trụ được bao lâu. Lúc này cũng cười cợt khinh thường trêu chọc. Nhưng lâu dần nó cũng bắt đầu học theo thời gian biểu của tôi. 

Thằng nhóc này nhìn vậy chứ nó cũng không có ác ý. Tuổi nổi loạn, không ai bên cạnh dễ hóng hách khó quản. Nhưng khi có tôi, Trương Kỷ rất ngoan ngoãn. 

- Chị, chị không nhắn tin với anh Lâm Học à? 

Lâm Học là thằng nam chính trong truyện. Kiểu thiết lập nam chính lạnh lùng, ai ai cũng muốn vây quanh. Vì quá bận bịu giảm cân, tôi quen bén luôn việc phải đeo bám nam chính như mọi lần. Lúc này tôi mới gãi gãi cổ với tay lấy điện thoại đang quay vlog. 

- Chị quay lại à?

Tôi đắc ý nhướng mày.

- Chị mày đang muốn làm Blogger, content đầu tiên là quá trình giảm cân. 

Nhìn ánh mắt nó mở to đầy khó hiểu. Tôi vội nói.

- Sao? 

- Chị không phải quyết tâm giảm cân vì anh Lâm Học à? Còn quay lại để anh ấy thấy sao? Tâm cơ. 

Tôi thở hắt ra bực bội. 

- Mày nói tiếng nữa chị khâu mồm mày. Chị là muốn đẹp hơn, không vì thằng nào cả. 

- Sao lại kêu anh Lâm Học là thằng? Chị dạo này cứ thô lỗ. 

Trương Kỷ co giò, cầm điện thoại của nó chơi game. Tôi chống hông khó chịu nhìn nó. 

- Nhưng mà chị không giảm cân vì ai thật, chị giảm vì chị. Mỗi ngày sống trong đống mỡ, chị cảm thấy tuổi thọ chị giảm sút. 

Trương Kỷ nhăn mặt nói. 

- Chị nói gì ghê vậy? Tuổi thọ gì giảm sút chứ. 

- Thế em trai có muốn chị chết sớm không?

Nó nhảy dựng lên hằn hộc. 

- Chị điên rồi, sao lại chết chứ, chị phải sống cho thọ, đến khi nhà mình giàu thật giàu hơn nữa. 

Tôi nhíu mày nhìn nó. 

- Giàu thì liên quan gì?

Trương Kỷ cười cợt nói. 

- Đương nhiên là khi nhà mình giàu hơn mới có đủ tiền mua cái hòm to cho chị. 

- Thằng nhóc này.

Tôi với chiếc dép ném thẳng về phía nó. Nó thì co giò bỏ chạy không quên cười nhạo tôi. Nhìn khẩu khí vậy chứ, mấy nay tôi với nó hoà thuận lắm. 

Nhắc mới nhớ, tôi đã bỏ quên cốt truyện rồi. Tôi mở điện thoại lên, vừa mới bấm đăng nhập là ôi thôi cả ngàn tin nhắn gửi đến. Tôi nhăn mặt nhìn dòng thông báo nhảy liên tục, điện thoại run run. 

Lâm Học được tôi ghim lên đầu trang, cũng có một tin nhắn. Tôi ấn vào đọc. Cậu ta gửi tôi một bài tập hè cô giáo giao. Tôi bĩu môi một cái, rồi thả like. Sau đó đọc thêm vào trong nhóm lớp. Con nhỏ Trang Tiểu My đâu rồi. Con nhỏ này là đứa lợi dụng tôi nuôi ăn nuôi học cả thời cấp ba. Trang Tiểu My nhắn trong nhóm 1 câu là tag tôi 1 câu. Nịnh nọt, khen tôi đang dễ thương đáng yêu gì đó. Tôi cứ lướt mãi lướt mãi không hết tin trong nhóm. Đại loại Trang Tiểu My khen tôi, sau đó bảo hôm nay sinh nhật nó, ngày mai sinh nhật ông nó, ngày mốt là bố nó,... cả làng nhà nó đều sinh nhật. Và nữ phụ luôn luôn chuyển tiền mừng quà cho nó. Đúng là ngu hết thuốc chữa. Tính sơ sơ đống tiền bỏ ra, tôi có thể đăng ký một khoá tập gym cả năm rồi. 

Tôi không thèm trả lời tin nhắn, chỉ bấm chặn Trang Tiểu My. Vừa chặn xong điện thoại tôi lại bị gọi tới. Tôi cũng chặn nốt. Đám trong lớp mũi thính như chó, vừa mới chặn Trang Tiểu My mà tụi nó đã biết. 

- Cái gì? Tiểu thư Trương Nam Nam lại chặn nô tỳ sao?

- Hai đứa nó bị gì vậy?

- Lâm Học ca ca, cậu có biết không?

- Trang Tiểu My đắc tội với tiểu thư à?

Vô số lời nói khiến tôi bực bội. Tôi rời khỏi nhóm lớp một cách dứt khoác. Đứa nào trong lớp nhiều chuyện nhắn tôi là tôi chặn. Nguyên buổi chiều tôi chặn hơn nửa lớp. Tôi không muốn dính dáng đến mấy đứa này. Tụi nó ngoài mặt kêu tôi là tiểu thư, nhưng thực chất nói xấu sau lưng tôi không ra cái thể thống gì. 

Nữ chính Chung Thanh Thanh trong trắng như ngọc cũng nhắn tin cho tôi. 

- Cậu sao thế? Cậu giận cái gì hả? Tớ xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng tớ là lớp phó học tập nên tớ phải hỏi han. Cậu thoát khỏi nhóm lớp thì rất... 

Tôi chặn luôn. 

Nữ chính ư? Cút. Chị đây đếch thèm chơi với tụi mày. 

Cuộc sống tôi trôi qua rất phong phú. Xoay quanh phòng tập và biệt thự ở nhà. Trương Kỷ thấy tôi kỷ luật ăn uống cũng giơ ngón cái lên tán thành. 

3 tháng hè trọn vẹn tập tành tôi đã xuống 35 ký. Tôi đã cán mốc 67 kg rồi. Đồ to trong nhà cũng bỏ bớt. Tôi nhìn bản thân trong gương mà hài lòng. Da trắng hơn, 3 vòng đầy đặn, mặt mụn cũng được xử lý gần hết còn mỗi thâm. Tôi bôi mặt nạ trái cây tự chế lên mặt sau đó nằm gác chân lên ghế mà đọc tạp chí. 

Một chiếc xe siêu sang chạy vào. Tôi đưa mặt nhìn ra. Một đôi vợ chồng bước xuống, sau đó là một người đàn ông cao lớn điển trai theo sau. Quản gia nhanh chóng đến lấy vali. Tôi đứng trong nhà nhìn ba người đi vào. 

- Bạn của Nam Nam sao? Cháu đến đây chơi hả?

Mẹ tôi - Trương phu nhân nhìn tôi nghi hoặc hỏi. Tôi vẫn đang đắp mặt nạ, gương mặt cứng đờ nên nhất thời chưa nói được. 

- Mẹ...

Trương Kỷ nhanh chóng hét lên sau đó bay xuống ôm chầm lấy mẹ tôi. Mẹ tôi cũng mỉm cười cưng chiều nhìn nó. Nó chào mẹ, ôm ba rồi chào anh trai tôi. 

- Chị nào đây? Bạn chị con hả? Chị con đâu? 

Trương lão gia nhìn tôi nghi hoặc. Trương Nguyên cũng nhìn tôi nhưng không biểu hiện gì. 

- Mọi người không nhận ra hả? Ôi dào... đây là chị mà. 

Trương Kỷ bước tới tháo mặt nạ tôi xuống. Ba mẹ tôi há hốc mồm nhìn tôi. Con nhỏ lúc trước còn xuề xoà nay lại gọn gàng hơn, xinh đẹp hơn. 

- Ôi... con là Trương Nam Nam?

Mẹ tôi che miệng đến gần tôi nhìn cho kỹ. Tôi chớp mắt nhìn bà. Trương Kỷ vỗ ngực nói. 

- Mẹ... ba tháng hè này con đốc thúc chị tập thể dục cùng con đó, mọi người thấy con thích hợp làm huấn luyện viên không?

Môi tôi trề xuống nhìn nó đầy khinh bỉ. 

Cả nhà rất bất ngờ với việc tôi thay đổi ngoạn mục. Mẹ tôi luôn yêu thích những cái đẹp nên khi tôi thay đổi tích cực như này bà rất thích. 

- Con thay đổi như thế này mẹ có vui không?

Mẹ gật đầu tự hào. 

Ở đời thực tôi là trẻ mồ côi, sống vươn lên nhờ sự nỗ lực. Khi xuyên vào thế giới này, tôi có ba, có mẹ, lại anh chị em, trong lòng nhất thời không biết phải làm sao diễn tả được. 

Ngày hôm đó, cả nhà tôi ăn uống rất vui vẻ. Tôi cũng dành một ngày ăn thoải mái cùng gia đình. Ba mẹ tôi có nói chuyện về việc nhà học Lâm mời tiệc, cả nhà nhìn tôi đầy ẩn ý. 

- Con giảm cân như thế này là vì Lâm Học nhỉ. 

Trương Kỷ vội ngắt lời ba. 

- Ba ơi, không phải vì Lâm Học đâu, chị ấy hết thích anh ấy rồi. 

Cả nhà sững sờ nhìn tôi và thằng em nhiều chuyện. Nó vẫn chưa hết cơn cứ nói mãi. 

- Thật đó, chị muốn làm beauty blogger, nên mới tập điên cuồng như vậy. Chị ấy còn nói,... Lâm Học chẳng liên quan gì đến việc này cả, chị làm vì bản thân chị. 

Ba mẹ tôi cứng đờ mặt, tôi thì không biết phải nói gì. Trương Kỷ nói xong thì sững sờ khi mọi người đều im lặng. 

- Chị... chị nói có đúng không? Rõ ràng chị nói với em như vậy mà?

Tôi thở dài sau đó đính chính cho thằng nhõi đó. 

- Ba...mẹ, con giảm cân là vì con muốn gia đình mình có bức ảnh đẹp hơn. 

Tôi chỉ tay vì phía ảnh gia đình treo trên nhà. Ba mẹ cảm động nhìn tôi. 

- Với lại con thấy lúc con mập sức khoẻ con xuống lắm, giờ con muốn thon gọn khoẻ mạnh hơn, hoàn toàn không vì ai cả. Con với Lâm Học cũng không có là gì cả, nên mọi người đừng nhắc tới cậu ấy nữa.

- E hèm... 

Tiếng hắng giọng từ bên ngoài khiến tôi quay lại. Trương Nguyên anh tôi đang đứng với hai cậu trai. Tôi hơi bối rối khi không biết là ai. Trương Kỷ ghé tai tôi nói.

- Lâm Học tới rồi... chắc anh ấy nghe hết rồi. 

- Đứng bên nào?

- Hả?

Nó trợn mắt nhìn tôi, tôi vội nói. 

- Mắt chị dạo này yếu rồi, em nói nhanh đi. 

Nó miễn cưỡng tin và nói. Cậu trai đứng kế là Lâm Học, đứng kế Lâm Học là Trần Nghĩa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc