[Xuyên sách] Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính.

Chương 006

Trước Sau

break


Chương 006

Bắpp_03


Đường Lâm hồi nhỏ cũng học qua vài tài lẻ. Bàn tay cậu rất đẹp, khớp xương tinh tế, ngón tay thon dài, nói theo cách của người xưa, là trời sinh có bàn tay đánh đàn. Nhưng cậu học không phải dương cầm, mà là đàn tranh và nhị hồ, hơn nữa cả hai thứ này đều học từ một ông cụ hàng xóm.

Ông cụ không phải người thường, là giáo sư già của học viện âm nhạc. Sau khi nghỉ hưu rảnh rỗi ở nhà, con trai đi nước ngoài, chỉ còn lại một mình ông, cả ngày nuôi chim trồng hoa dạo công viên, lâu dần cũng thấy buồn chán. Thấy Đường Lâm tính tình tốt, lại đáng yêu, ông liền nảy ý định dạy dỗ cậu.

Vợ chồng viện trưởng Đường đều là bác sĩ, cả ngày tăng ca, cũng không có thời gian ở bên con. Thấy người hàng xóm lâu năm tình nguyện trông trẻ, đương nhiên mừng rỡ, vội vàng gói ghém cậu bé chưa đi học tiểu học gửi sang, cứ thế học mười mấy năm.

Thời niên thiếu của Đường Lâm phần lớn là theo học ông cụ. Nhưng vị giáo sư này tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, dạy nhạc lại càng tùy hứng, nghĩ đến đâu dạy đến đó, chưa bao giờ bắt cậu đi thi lên cấp. Nói đúng hơn, không giống dạy học trò, mà càng giống chăm cháu trai.

Hai ông cháu hồi đó thường xuyên ra công viên, một người kéo nhị hồ, một người gảy đàn tranh. Có du khách không biết chuyện, thấy đàn hay còn ném tiền xuống đất. Hai người cũng không nói toạc ra, còn vui vẻ nhặt hết. Nghĩ đến đây, Đường Lâm đột nhiên thấy hơi buồn, cậu có chút nhớ ông...

"Lâm Lâm, sao không đàn nữa?".

Dương Oánh thấy cậu ngồi không biểu cảm trên ghế đàn, nửa ngày không động tĩnh, không nhịn được ghé sát lại.

Đường Lâm mặt mày đau khổ nhìn cây dương cầm, cái này cậu thật sự không làm được, cậu hoàn toàn không biết gì về thứ này. Bản nhạc duy nhất cậu biết đàn là bài "Hai chú hổ con" bằng một ngón tay. Với kỹ thuật gà mổ thóc đó, chẳng mấy chốc là lộ tẩy!.

"Mẹ, cái đó, con muốn bàn với mẹ chuyện này.".

Đường Lâm bất đắc dĩ, lắp bắp nói: "Con không muốn đàn dương cầm nữa.".

"Không muốn? Không phải con vẫn luôn muốn làm nghệ sĩ dương cầm sao?".

Dương Oánh kinh ngạc, giọng đột nhiên cao lên.

Đường Lâm không ngờ chủ cũ lại có ước mơ vĩ đại như vậy, nhưng cậu nhớ tên nhóc đó cuối cùng cũng không theo nghề này, về sau học quản trị kinh doanh gì đó, phá hoại công ty nhà mình thì phải. Dương Oánh tuy cưng chiều con, nhưng về phương diện này lại hiếm khi nhượng bộ.

Làm cha mẹ khó tránh khỏi việc nhìn con mình qua lăng kính màu hồng, bà đương nhiên không ngoại lệ. Luôn cảm thấy ước mơ của con trai chắc chắn có thể thành hiện thực. Hơn nữa cái danh nghệ sĩ dương cầm, nghe đã thấy lợi hại rồi!.

"Hôm nay trong lớp giới thiệu, phần lớn các bạn đều học dương cầm, mấy bạn còn lại thì học violin.".

Lời này của Đường Lâm không phải nói dối. Tuy thời đại này học nghệ thuật là chuyện tốn tiền, dạy đàn chỉ có mấy giáo sư nổi tiếng của các học viện âm nhạc, nhưng dù vậy, số học sinh học dương cầm trong lớp cậu vẫn chiếm đa số. Dù sao thì đứa trẻ biết chơi đàn từ nhỏ trong mắt người khác đã có chút khác biệt. Không giống như sau này, lớp luyện đàn, lớp học thêm đầy đường, học đàn trở thành chuyện bình thường.

Dương Oánh tưởng cậu vì có quá nhiều 'đồng nghiệp' nên áp lực, liền hạ giọng an ủi: "Cô Lý nói con rất có năng khiếu, con không giống bọn họ đâu.".

Đường Lâm thấy bà không chịu thua, tiếp tục cố gắng:

"Thật ra con không thích đàn dương cầm, nhất là gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, đột nhiên không có tâm trạng đó nữa.".

Lời này nếu đặt vào gia đình bình thường, bố mẹ sớm đã đánh rồi. Thích với không thích cái gì, làm gì có nhiều yêu thích như vậy, bé tí thì biết cái gì!. Nhưng Đường Lâm biết, Dương Oánh cưng chiều con, bà luôn đặt nguyện vọng của con lên hàng đầu.

Dương Oánh nghe vậy quả nhiên không nói gì nữa, chỉ là vẻ mặt hơi buồn bã.

"Vậy tạm thời không học nữa, đợi lúc nào con có tâm trạng, mẹ lại gọi điện cho cô Lý.".

Đường Lâm nhìn vẻ mặt mất mát của bà, trong lòng cũng không dễ chịu. Thời gian này tiếp xúc với Dương Oánh, cậu đã có tình cảm, thậm chí trong lòng sớm đã mặc nhận người mẹ luôn quan tâm chăm sóc mình tỉ mỉ này, cảm thấy bà thật sự rất vĩ đại. Tuy phương pháp giáo dục có chút vấn đề, dẫn đến sau này tính cách 'Đường Lâm' méo mó đen tối đi, nhưng tình yêu bà dành cho con trai là thật lòng. Ai, làm cha mẹ tự nhiên mong con thành rồng, hy vọng con mình khác biệt, đều không dễ dàng...

Cậu lắc đầu: "Hay là học nhị hồ đi? Gần đây con rất hứng thú với nhạc cụ dân tộc.".

Phản ứng đầu tiên của Dương Oánh khi nghe vậy là ngớ người. Thời buổi này học nhạc cụ dân tộc quá ít, phần lớn đều là nhạc mới, trong giới bạn bè của bà, cũng chưa nghe nói đứa trẻ nào học cái này!. Hơn nữa bà vừa nghe đến từ này, trong đầu liền bất giác hiện lên một khuôn mặt tang thương và bóng lưng cô quạnh.

"Cái, cái này mẹ không hiểu lắm. Mẹ, mẹ phải đi hỏi xem sao..." Bà cần thời gian tiêu hóa!.

"Được ạ, vậy con chờ tin của mẹ." Đường Lâm nghe bà nói vậy, cuối cùng cũng trút được tảng đá trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi của bà, cậu vui vẻ khuyên nhủ:

"Nhạc cụ dân tộc rất kinh điển, đợi con học xong sẽ kéo cho mẹ nghe một đoạn, đảm bảo mẹ sẽ thích mê!".

Hồi vào đại học, bao nhiêu người coi thường cây nhị hồ và đàn tranh của cậu, kết quả trong buổi tiệc chào tân sinh viên, cậu nổi danh chỉ sau một khúc đàn, vả mặt không biết bao nhiêu người. Từ đó về sau, cũng hoàn toàn đứng vững danh hiệu hot boy số một của trường đại học S. Đặc biệt là vài năm nữa, nhạc cụ dân tộc trỗi dậy, lúc đó Dương Oánh sẽ biết sức hấp dẫn của thứ này.

Dương Oánh bán tín bán nghi nhìn cậu một cái, cuối cùng không nói gì thêm.

Buổi tối Đường Kiến Thành tăng ca về, chưa kịp ăn cơm đã bị Dương Oánh lôi vào phòng ngủ nói chuyện. Ông không mấy để tâm chuyện con trai mình đổi từ nhạc Tây sang nhạc Ta, nhưng nghe nói Đường Lâm kết bạn với Chu Cảnh Sâm thì rất vui. Cuối cùng cơm cũng không ăn, liền vội vàng chạy đến phòng ngủ của Đường Lâm.

Đường Kiến Thành là người ngoài tỉnh, có thể đứng vững ở thành phố B, ngoài năng lực bản thân phi thường, còn dựa vào khả năng quan sát tinh tường, tai nghe tám hướng. Công ty mấy năm nay phát triển đến giai đoạn chững lại, ông muốn tiến thêm một bước, vẫn luôn nỗ lực nghiên cứu làm sao để chen chân vào giới thượng lưu.

Nhưng những gia tộc lâu đời đó luôn kiêu ngạo, không mấy coi trọng những gia đình bình dân ngoại lai đến tranh giành miếng ăn như họ. Thời gian này ông đang lo làm sao để đột phá tìm mối quan hệ, không ngờ con trai lại mang đến bước ngoặt.

Đường Lâm vừa làm xong bài tập, đang chán chường lật báo. Thời gian này rảnh rỗi cậu lại xem báo đọc tin tức, dự định tìm hiểu thêm về thế giới này. May mà tác giả không quá xa rời thực tế, thế giới này cũng tương tự thế giới cũ của cậu, địa danh cũng giống nhau.

"Con trai, ba nghe mẹ con nói con với Chu Cảnh Sâm thành bạn bè rồi? Hai đứa còn ngồi cùng bàn nữa?".

Đường Lâm gật đầu, đột nhiên nghĩ đến đôi bố mẹ kỳ quặc của Chu Cảnh Sâm, ngồi thẳng người tò mò hỏi:

"Hôm nay tan học, tất cả đều là phụ huynh đến đón. Nhưng con thấy người đến đón Chu Cảnh Sâm trông vừa dữ vừa đô con, nhìn không giống bố cậu ấy. Bố mẹ cậu ấy bận lắm sao? Lần trước nằm viện cũng không thấy họ đến.".

Đường Kiến Thành móc từ trong túi ra viên kẹo bạc hà, bỏ vào miệng, mặt có chút khinh thường:

"Bận mấy cũng làm sao quan trọng bằng con cái, đó đều là cớ thôi. Bố mẹ nó ấy à, đều là những người vô trách nhiệm!".

Đường Lâm nhìn vẻ mặt khinh thường của ông, biết chắc ông rõ nội tình, nhưng xem ra không định nói chi tiết với cậu. Cậu chớp mắt, tiếp tục hỏi:

"Có phải bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi không?".

Cậu nhớ Chu Cảnh Sâm có một người anh trai và em gái trạc tuổi, đều là con do bố mẹ cậu ấy lập gia đình riêng sau này sinh ra. 'Đường Lâm' trước kia để cản trở Chu Cảnh Sâm và nhân vật chính thụ đến với nhau, còn ngấm ngầm cấu kết với người anh trai kia.

Nhưng vì truyện lấy nhân vật chính thụ làm trung tâm, tuyến truyện chính cũng xoay quanh cậu ta, nên bối cảnh của các nhân vật khác miêu tả không nhiều, hơn nữa cậu lại đọc lướt, nên không biết rõ nhiều chi tiết.

"Cái đó thì không có, nhưng họ như vậy thì thà ly hôn còn hơn... cũng tốt cho đứa trẻ.".


Đường Kiến Thành nghĩ đến cậu bé kia trạc tuổi con mình, lại có vẻ lạnh lùng không gần người, trong lòng cũng có chút xót xa, nhất thời không nhịn được, hiếm khi lắm lời nói:

"Chuyện này phức tạp lắm, nhà nó gia sản lớn, tài sản cũng khó phân chia. Bố mẹ nó tuy không ly hôn, nhưng bên ngoài đều có gia đình riêng, con cái cũng không nhỏ, nói ra cũng trạc tuổi nó.".

Chuyện này trong giới không phải bí mật gì, chẳng qua e ngại thân phận hai nhà, mọi người ngầm cũng không tiện bàn tán. May mà người lớn hai nhà không hồ đồ, đã sớm định vị trí Thái tử gia cho Chu Cảnh Sâm. Đây cũng là lý do ông vui mừng khi biết con trai mình kết giao được với Chu Cảnh Sâm.

Không cần biết đôi bố mẹ kia làm loạn thế nào, chỉ cần Chu Cảnh Sâm thuận lợi sống đến tuổi trưởng thành là được.
Đường Lâm không ngờ đôi bố mẹ này lại hoang đường đến vậy, trong thời kỳ hôn nhân còn tồn tại mà đã ngoại tình riêng, thậm chí bên ngoài có con cái và gia đình riêng, rốt cuộc họ đặt con trai ruột của mình ở đâu?.

Đường Kiến Thành nói xong những điều này cũng hơi hối hận, lại dặn đi dặn lại cậu:

"Chuyện này con biết là được rồi, tuyệt đối đừng nói ra ngoài.".

Cũng không biết tại sao, từ khi con trai được tìm về, suy nghĩ đã chín chắn đi nhiều. Thậm chí đôi khi, hành vi cử chỉ trông không giống một đứa trẻ 6 tuổi. Đây cũng là lý do tối nay ông cảm khái nhiều, một lúc không cẩn thận đã lỡ miệng nói ra chuyện nhà họ Chu.

Đường Lâm gật đầu, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc. Đường Kiến Thành thấy cậu thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay véo mũi cậu, sau đó lại hứng thú kiểm tra bài vở. Chờ thỏa mãn cơn nghiện làm cha già, ông mới xoa cái bụng lép kẹp, mặt tươi cười ra phòng khách ăn cơm.

Đường Lâm rửa mặt xong lên giường, vừa nhắm mắt, hình ảnh Chu Cảnh Sâm lại hiện ra trước mặt. Cậu nhớ lại lúc đầu bị nhốt, sự vững vàng và bình tĩnh khác hẳn bạn bè cùng tuổi của cậu bé kia. Lúc đó cậu còn thấy lạ, một đứa trẻ 6 tuổi gặp phải chuyện như vậy mà không khóc không nháo, còn yên tĩnh tìm một góc chết quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Hơn nữa lúc đó cậu ta còn đang sốt, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, giờ nghĩ lại vẫn còn nhớ như in. Tại sao lại không khóc nhỉ? Có lẽ là vì từ nhỏ cậu ấy đã biết, nước mắt của mình sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì.

Trong lòng Đường Lâm đột nhiên thấy hơi khó chịu, cảm giác này giống như nhiều năm trước, cậu biết được từ người khác rằng mình không phải con ruột của viện trưởng Đường, nửa đêm trộm trốn trong chăn khóc nức nở. Giờ nghĩ lại, lúc đó mình thật ngốc hết chỗ nói!.

Tuy ông trời đóng cửa này của cậu, lại mở ra cửa sổ khác ở bên kia, vì cậu đã gặp được vợ chồng viện trưởng Đường, gặp được em gái cậu, gặp được ông cụ... Cậu tin rằng, Chu Cảnh Sâm cũng sẽ như vậy, cậu ấy nhất định cũng sẽ gặp được người mang lại ấm áp cho mình...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc