Bắpp_03
Đường Lâm ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, cậu vốn còn ôm mộng làm học sinh giỏi, muốn chứng kiến điều kỳ diệu cơ.
Nhưng hôm nay… Nhìn đám trẻ con cười nói vui vẻ kia, cậu đành tiu nghỉu cất đi suy nghĩ của mình. Đây đâu phải lớp Một bé tí, đây là lớp năng khiếu thiếu niên chứ? Đứa nào đứa nấy như thành tinh cả rồi!.
Trái ngược hoàn toàn với bộ dạng ủ rũ của cậu, cô giáo Trần lúc này tâm trạng lại rất tốt. Lứa học sinh này có tố chất khá, lại còn đứa nào đứa nấy xinh xắn, đặc biệt là hai cậu bé cô vừa gọi lên, nhìn thôi đã thấy thích mắt rồi. Cô khen Chu Cảnh Sâm vài câu, bảo cậu ngồi xuống, rồi cho các học sinh khác lần lượt lên tự giới thiệu.
Trường Tiểu học số 1 là trường trọng điểm của thủ đô, lớp 1A lại càng là lớp chọn trong số đó. Học sinh trong lớp không giàu thì cũng có quyền thế, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Nhiều bạn không chỉ biết thổi sáo, kéo đàn, ca hát mà thậm chí còn thông thạo mấy ngoại ngữ. Đường Lâm tròn mắt kinh ngạc nhìn các bạn nhỏ lần lượt lên nói về sở thích, năng khiếu của mình, khoảnh khắc ấy, cậu thấy mình thật yếu kém.
Lúc Chu Cảnh Sâm đi lên, học sinh cả lớp đồng loạt nhìn cậu, mắt sáng long lanh, vẻ ngưỡng mộ hiện rõ. Cậu không nói nhiều, chỉ giới thiệu ngắn gọn tên mình rồi về chỗ. Đến lượt Đường Lâm, cậu đã sớm không còn tâm trạng như ban đầu, cũng máy móc đọc tên mình theo sách vở.
Chờ mọi người giới thiệu xong, cô Trần cười nói với đám học trò:
“Lớp chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, rất nhiều bạn nhỏ đa tài đa nghệ, rất giỏi. Nhưng vì mọi người chưa quen nhau, nên cô sẽ tạm thời chỉ định ban cán sự, tháng sau chúng ta sẽ bầu lại nhé.”.
Cô Trần nói xong, nhìn về phía Chu Cảnh Sâm:
“Lớp trưởng tạm thời sẽ do Chu Cảnh Sâm đảm nhiệm.”.
Các bạn nhỏ nhiệt tình vỗ tay, ánh mắt nhìn cậu thoáng chút ngưỡng mộ. Đường Lâm liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, cậu nhóc đó chẳng có phản ứng gì, như thể không hề quan tâm.
Cô Trần đọc thêm tên vài bạn nữa, cuối cùng dừng mắt ở Đường Lâm:
“Bạn Đường Lâm rất khiêm tốn, cô đã xem hồ sơ của bạn ấy rồi, đàn dương cầm rất giỏi, thậm chí từng tham gia cuộc thi thiếu niên quốc tế và đạt thứ hạng cao. Vậy thì, bạn ấy sẽ đảm nhiệm vị trí ủy viên văn nghệ của lớp chúng ta.”.
Đường Lâm: “…” Sao cậu không biết mình lợi hại thế nhỉ? Hồ sơ này ai viết vậy?.
Buổi trưa ăn cơm, các bạn học xếp thành hàng, từng cặp nắm tay nhau đi theo cô chủ nhiệm đến nhà ăn. Đường Lâm cùng tổ với Chu Cảnh Sâm. Một thanh niên 24 tuổi như cậu thật sự không làm nổi việc nắm tay đi ăn cơm, quá xấu hổ đi.
Rõ ràng, Chu Cảnh Sâm cũng nghĩ vậy.
Cô Trần tuy thái độ hòa nhã nhưng là người nghiêm túc, thấy hai cậu bé không nghe lời, cô nhíu mày đi đến bên cạnh.
Đường Lâm dù sao cũng không phải trẻ con thật, thấy cô chủ nhiệm tỏ thái độ nếu không nắm tay thì cả lớp đừng hòng đi ăn, cậu thật sự không dám làm lỡ bữa cơm của mọi người.
Cậu chùi chùi bàn tay nhỏ vào ống quần, rồi dè dặt nắm lấy cổ tay lạnh băng của Chu Cảnh Sâm. May mà Chu Cảnh Sâm chỉ nhướng mắt nhìn cậu một cái, không từ chối.
Nhà ăn của trường không ít người, lúc cô chủ nhiệm dẫn các bạn lớp 1A vào đã thu hút khá nhiều ánh mắt. Đường Lâm cầm khay lấy cơm xong, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vừa ngồi yên vị, bên cạnh đã có hai cậu bé ngồi xuống theo.
Một cậu trông hơi đen, mắt to rất lanh lợi, cười lên lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu. Cậu còn lại dáng người cao ráo, mặt tươi cười. Hai người này cậu có ấn tượng, đều là cán bộ lớp. Cậu bé đen đen là ủy viên thể dục, cậu cao cao là ủy viên tổ chức.
Cậu nhìn hai người, trong lòng thầm đoán. ‘Đường Lâm’ trước kia vì thân với Chu Cảnh Sâm nên bạn bè bên cạnh cậu ấy cũng quen biết, hai người này hẳn là bạn nối khố của Chu Cảnh Sâm.
Cậu bé đen nhe răng cười toe toét:
“Cậu với A Sâm quen nhau từ trước à? Sao tôi chưa gặp cậu bao giờ?”.
Đường Lâm nói mập mờ:
“Tình cờ gặp trước hôm khai giảng thôi.”.
Chuyện cậu và Chu Cảnh Sâm gặp nhau hơi oái oăm, hai người coi như đã cùng nhau tóm gọn một ổ buôn người.
Đương nhiên chủ lực là Chu Cảnh Sâm, cậu cùng lắm chỉ là chân sai vặt. Nhưng chuyện này không thể nói ra, vì cậu tình cờ nghe ba mình nhắc qua, nói là chú của Chu Cảnh Sâm cố ý dặn dò, không muốn chuyện này đồn ra ngoài. Nhà họ Chu ở thủ đô có địa vị rất cao, gia thế phức tạp, không giống kiểu thương nhân đơn thuần như nhà họ Đường.
Tuy cậu không rõ nhà họ Chu ngầu đến mức nào, nhưng cứ mặc định là rất lợi hại đi. Nếu nhà họ Chu đã cố ý dặn không được nói lung tung, cậu tự nhiên sẽ không lắm lời.
Nhưng nhắc đến chuyện này, cậu mơ hồ nhớ ra tình cảm giữa bố mẹ Chu Cảnh Sâm không tốt. Hai người năm đó xem như liên hôn gia tộc, chẳng có tình cảm gì với nhau, thậm chí về sau còn đều có gia đình riêng….
“Ái chà, thế cậu giỏi thật đấy, mới quen mà đã dám nắm tay cậu ấy rồi! Đúng rồi, cậu biết tôi chứ? Chúng ta cùng lớp, tôi là Tề Tiêu, cậu ấy là Trình Nghị, tụi tôi với A Sâm lớn lên cùng khu, bạn nối khố đấy!”
Cậu bé nói xong chìa tay về phía Đường Lâm.
Đường Lâm bị lời nói của Tề Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ, thấy cậu ta giơ tay nhìn mình chằm chằm, liền giơ tay đập nhẹ vào lòng bàn tay cậu ta.
“Đường Lâm.”
Tề Tiêu lộ răng khểnh, cười rạng rỡ hơn:
“Biết rồi, lúc cậu vào tôi còn tưởng cậu là con gái, trông còn xinh hơn cả Triệu Thanh Hà!”.
Triệu Thanh Hà là lớp phó học tập của lớp, buộc tóc đuôi ngựa, mắt to tròn, một cô bé rất đáng yêu. Đường Lâm lại hơi bất đắc dĩ, “xinh” đâu phải từ khen con trai, cậu nghe chẳng vui chút nào.
Tình bạn trẻ con rất đơn giản, Tề Tiêu tính tình hoạt bát, hiếu động, chẳng mấy chốc đã thành anh em tốt với Đường Lâm. Lúc Chu Cảnh Sâm lấy cơm quay lại, đã thấy cậu ta gọi “Lâm Lâm” một cách thân thiết. Chu Cảnh Sâm đá nhẹ chân ghế của cậu ta, dùng ánh mắt ra hiệu sang chỗ đối diện:
“Qua kia ngồi đi.”.
Tề Tiêu cũng không giận,
“Ờ”
một tiếng rồi bưng khay ngoan ngoãn ngồi sang đối diện.
Chu Cảnh Sâm rõ ràng là đại ca trong bộ ba, Tề Tiêu ở trước mặt cậu thu liễm đi không ít.
Mấy người ăn cơm xong, xếp hàng ở cửa trả khay, Chu Cảnh Sâm đột nhiên quay đầu hỏi:
“Cậu có em trai không?”.
Đường Lâm bị câu hỏi không đầu không cuối này làm cho ngớ người. Ba cậu, Đường Kiến Thành, là con cả trong nhà, người em trai duy nhất còn đang học đại học, chưa kết hôn sinh con, còn họ hàng khác…
cậu mới đến cũng không rõ lắm, theo quan hệ bên ông nội thì chắc là không có em trai. Còn về chuyện khác, với tính sợ vợ của Đường Kiến Thành, cho thêm lá gan cũng không dám làm ra chuyện con riêng máu chó gì đó, tóm lại là không có chuyện đó…
Gia đình theo lý mà nói đáng lẽ phải hòa thuận vui vẻ, khổ nỗi ‘Đường Lâm’ lại là đứa không bớt lo, một bộ bài tốt như vậy cứ khư khư trong tay không chịu đánh ra. Cậu càng nghĩ càng lan man, chẳng mấy chốc suy nghĩ đã bay xa.
Chu Cảnh Sâm nhìn bộ dạng mặt nhăn như bánh bao, thở dài thườn thượt của cậu, trong mắt thoáng ý cười. Cậu nhóc này người nhỏ nhỏ gầy gầy, lại thích tỏ vẻ người lớn, lúc chăm sóc người khác cũng rất tự nhiên. Ví dụ như vừa nãy ăn cơm, giúp bọn họ đưa khăn giấy, mua nước, động tác rất thuần thục, như thể là hành vi bản năng của người đã chăm sóc trẻ con nhiều năm.
Chu Cảnh Sâm tuy tuổi còn nhỏ, nhưng gặp kẻ nịnh hót thì không ít. Theo cậu thấy, đứa trẻ này tuyệt đối không phải cố tình làm những việc đó để nịnh bợ bọn họ.
Nhớ lại lúc đó cũng vậy, một đám trẻ con sợ hãi dưới hầm, đứa khóc đứa la, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng của Đường Lâm là không có một tia sợ hãi, thậm chí còn có nhiều tò mò và kinh ngạc. Hơn nữa lúc chạy ra cuối cùng, còn không sợ chết quay lại chạy, hùng hồn nói giúp cậu câu giờ. Là thật sự không sợ, hay là ngây thơ? Hay là, tên nhóc này vốn dĩ ngốc nghếch…
Đường Lâm không biết chỉ trong chốc lát, Chu Cảnh Sâm đã đánh giá cậu một lượt, còn dán cho cậu cái mác ‘ngốc nghếch’. Suy nghĩ của cậu bay đi nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra người ta đang đợi câu trả lời, vội hoàn hồn nói:
“Chắc là không có, tôi là con một.”.
Chu Cảnh Sâm ‘ồ’ một tiếng, không nói gì thêm.
Đường Lâm ban đầu còn tò mò với hầu hết mọi thứ trong trường, nhưng không lâu sau đã thấy hơi chán. May mà chương trình học của học sinh tiểu học không căng thẳng, mọi người ngồi cùng nhau học bài đọc sách, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối tan học, các bạn thu dọn đồ đạc, vẫn nắm tay nhau cùng đi ra ngoài. Quen tay hay việc, lần này Đường Lâm không đợi cô giáo nhắc, chủ động nắm tay Chu Cảnh Sâm đi ra.
Cổng trường đông nghẹt phụ huynh, ai nấy đều nghển cổ, vừa mong chờ vừa háo hức đợi con mình.
“Lâm Lâm!! Lâm Lâm!”
Dương Oánh đã sớm đợi ở cổng trường, lúc này đang chiếm vị trí tốt nhất hàng đầu, bà thoáng cái đã nhìn thấy con trai trong đám đông, kích động đi tới, kéo tay cậu xem xét trên dưới.
“Hôm nay ở trường thế nào? Có ai bắt nạt con không?”.
Đường Lâm đứng giữa những ánh mắt tò mò của đám bạn nhỏ, ngượng ngùng cười cười. Mẹ cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá cưng chiều con. Dương Oánh tỉ mỉ ngắm nghía con trai một lượt, thấy khuôn mặt trắng nõn hồng hào, khí sắc rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Con trai bà tính tình hướng nội, lại trông thanh tú, nhìn xa cứ như con gái, bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết khóc.
Vợ chồng bà mấy năm trước bận rộn làm ăn xuôi ngược, không có thời gian ở bên con, chỉ tìm một người giúp việc trông nom. Người đó lại không có trách nhiệm, trước mặt phụ huynh thì tỏ ra tốt đẹp, quay lưng đi là bỏ mặc đứa trẻ một mình ngoài sân. Mấy đứa trẻ trong khu thấy cậu một mình, liền rủ cậu chơi cùng. Kết quả một cậu bé thua cuộc, trong lòng tức tối, nhân lúc Đường Lâm đứng trên bậc thềm đài phun nước, một tay đẩy cậu ngã xuống. Lúc đó mới vào thu, thời tiết đột ngột trở lạnh, Đường Lâm vốn sức khỏe yếu, bị nước lạnh ngâm như vậy, tối đến liền ốm nặng một trận.
Bà nhận được tin tức liền tức tốc chạy về trong đêm, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con trai lập tức khóc đỏ mắt. Tuy sau đó con trai khỏi bệnh, bà cũng đến nhà cậu bé kia làm ầm lên một trận, nhưng chuyện này lại thành cái gai trong lòng bà. Bà luôn cảm thấy con trai mình nhỏ bé gầy gò, sợ cậu bị người khác bắt nạt ở nơi bà không nhìn thấy.
“Không có đâu cô ơi, Lâm Lâm là bạn của Cảnh Sâm nhà cháu mà. Có Cảnh Sâm ở đây, không ai dám bắt nạt cậu ấy đâu!”
Tề Tiêu từ bên cạnh ló đầu ra, rất nghĩa khí vỗ vai Đường Lâm. Cậu bé này trông khỏe mạnh hoạt bát, nhìn đã thấy vui vẻ, Dương Oánh nghe cậu ta nói vậy, mặt mày lập tức giãn ra, luôn miệng cười nói tốt với mấy đứa trẻ.
Bà từng gặp Chu Cảnh Sâm xa xa ở bệnh viện, biết cậu là người nhà họ Chu, cũng biết chính cậu đã dẫn người cứu Đường Lâm về, trong lòng vẫn luôn biết ơn. Chỉ có điều phòng bệnh của cậu bé đó luôn có người canh giữ, người ngoài không được vào, nên bà không tìm được cơ hội đến cảm ơn trực tiếp. Lúc này biết cậu học cùng lớp với Đường Lâm, lại còn ngồi cùng bàn, lập tức mừng rỡ. Có cậu ở trường che chở cho Đường Lâm, bà đương nhiên yên tâm.
Dương Oánh vừa xoa đầu Đường Lâm, vừa dịu dàng nhắc nhở:
“Lâm Lâm có số điện thoại của các bạn không? Sau này có thể mời các bạn đến nhà chơi nhé!”.
Thời đại này điện thoại di động không phải loại thông minh, mà là loại nắp gập, giá lại không rẻ và chưa phổ cập hoàn toàn. Nhưng trong cặp Đường Lâm có một cái, trưa ăn cơm, mấy người bọn họ đã trao đổi số điện thoại. Đường Lâm gật đầu, rồi vẫy tay tạm biệt các bạn, theo sau Dương Oánh lên xe.
Dương Oánh vừa cài dây an toàn cho cậu, vừa dặn dò cậu phải giữ mối quan hệ tốt với Chu Cảnh Sâm. Đường Lâm dựa vào cửa sổ xe nghe một cách lơ đãng, khóe mắt thoáng nhìn, vừa hay thấy Chu Cảnh Sâm đi theo một người đàn ông trung niên lên xe. Người đến đón cậu trông hơi lớn tuổi, thân hình khỏe khoắn, không giống bố, nhìn càng giống vệ sĩ hơn.
Nhắc mới nhớ, lúc nằm viện trước kia, Đường Kiến Thành hỏi thăm mấy lần cũng không tình cờ gặp được đôi bố mẹ bí ẩn của Chu Cảnh Sâm. Dương Oánh còn lẩm bẩm, nói bố mẹ này tâm lớn thật, con bị bắt cóc mà cũng không lộ mặt. Cậu nghĩ đến đôi bố mẹ kỳ quặc của Chu Cảnh Sâm, không nhịn được lại nhìn thêm vài lần.
Dương Oánh từ từ khởi động xe ra ngoài, nghĩ đến lớp học ngày mai, lại nói thêm:
“Thời gian trước con không khỏe, nên không luyện đàn. Mẹ thấy hai ngày nay khí sắc con tốt rồi, đã hẹn cô Lý ngày mai đi học.”.
Mi mắt phải Đường Lâm giật giật, quay đầu nhìn bà:
“Lớp gì ạ?”.
“Con bé này, đương nhiên là lớp dương cầm rồi! Tháng sau thi lên cấp rồi, thời gian này vất vả chút, mẹ về nhà bảo dì giúp việc làm nhiều món ngon cho con.”.
Đường Lâm: “!?”
( đoạn này lỗi hay sao á, mới vào lớp 1 mà đã thi lên cấp là sao, đọc truyện không lên dùng não, không dũng não, không dũng não, cái gì quan trọng nói 3 lần)