Mặc Huyền không kiên nhẫn chậc một tiếng, xoay người ngồi dậy: "Vậy sao ngươi còn không quỳ?"
Mục Thanh Thanh môi run rẩy, nặn ra một câu: "Vì sao?"
Mặc Huyền rũ mắt nhìn trong rừng, trong mắt chiếu lên ánh lửa, bên môi cười tùy ý: "Ngươi xem, vẻ mặt của bọn họ thật thú vị."
Mục Thanh Thanh đáy mắt càng đỏ, muốn hỏi hắn chuyện nửa trái tim kia, nhưng lại cảm thấy không cần hỏi.
Nàng nghe ra được thanh âm cuối cùng của thụ linh không đúng, nhưng là bởi vì không đúng, mới khiến cho lời nói trước đó của nó càng thêm đáng tin.
Nếu không Mặc Huyền không cần thiết cắt ngang lời nó.
Cho nên nàng thật sự ăn trái tim của hắn... Trong dạ dày nổi lên một trận rời sông lấp biển, Mục Thanh Thanh gần như muốn nôn, lại là bởi vì thống khổ.
Nàng ta cố nén cơn buồn nôn này, hỏi một vấn đề khác: "Vậy ngươi giả vờ là Vô Danh ở lại bên cạnh Tang Nhược, để nàng thích ngươi, cũng là bởi vì thú vị?"
"Tất nhiên..." Mặc Huyền dừng một chút, cười càng ôn hòa: "Nàng ấy nói với ngươi, nàng ấy thích ta?"
Mục Thanh Thanh đang muốn nói chuyện, cách đó không xa truyền đến thanh âm của Tiêu Tử Khâm, hắn ta hơi sốt ruột gọi: "Mục cô nương! Mục cô nương ngươi ở nơi nào? Chuyện gì đã xảy ra?!"
"Hắn cũng tìm tới... Tang Nhược đâu? Vì sao không cùng đi với các ngươi?" Mặc Huyền giống như đang hỏi một chuyện hết sức bình thường, không, hắn hỏi quả thật bình thường, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải ở dưới cảnh tượng như vậy.
Ánh mắt Mục Thanh Thanh phức tạp, sau khi nhìn hắn vài lần quay đầu nói: "Nàng hôm qua phát sốt... Mặc Huyền, ngươi bảo bọn họ dừng lại, có thể chứ?"
"Suỵt, Tiêu Tử Khâm sắp tới rồi." Mặc Huyền cũng không đáp lời nàng ta, hắn cởi lụa trắng trên cổ tay xuống, cột ở trước mắt, lộ ra ý cười ôn nhuận thường ngày: "Ta không muốn giết người khác trước Tang Nhược, cũng không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên cho ngươi thời gian một nén nhang, mang theo tình lang của ngươi lăn ra ngoài."
Hắn ném nhánh cây chơi nửa ngày trong tay qua, Mục Thanh Thanh theo bản năng tiếp được, ý thức truyền thừa của thụ linh lưu lại cho nàng biết làm thế nào để dùng nó mở ra kết giới rời khỏi thế giới dưới lòng đất.
Nàng nắm chặt cành cây, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhất định phải giết Tang Nhược sao? Nàng..."
"Đừng lắm miệng." Mặc Huyền giơ tay hướng lên trên, vuốt ve một đoạn linh lực, chậm rãi nói: "Giữa chúng ta không tồn tại tình ý huynh muội gì, ta không giết ngươi chỉ là còn chưa nghĩ tới làm sao mới có thể khiến ngươi thống khổ hơn, nhưng còn Tiêu Tử Khâm, nếu ngươi không dẫn hắn cút, ta có thể sẽ động thủ."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Tử Khâm đã đến gần đó, hắn ta cố gắng cứu những người bị xâm phạm, nhưng những kẻ xâm phạm đó đã mất lý trí, vung dao bảo hắn ta cút.
Những người này đều là thường dân bỗng dưng hóa điên, tất cả đều có nguyên do. Tiêu Tử Huyên Khâm thể hạ sát, đành điểm huyệt, khiến bọn họ ngất đi.
Linh lực trong tay Mặc Huyền bùng lên gấp đôi, hắn cười nói: "Một nén nhang, nếu hắn chưa biến mất khỏi đây, các ngươi sẽ cùng chết."
Mục Thanh Thanh nín thở, nhìn Tiêu Tử Khâm với vẻ mặt lạnh lùng. Nàng ta chần chừ một lát rồi nhảy xuống khỏi cây.
Nàng ta ba bước thành hai, chạy vội đến bên Tiêu Tử Khâm, chẳng kịp giải thích, kéo tay hắn ta chạy về phía cây ngô đồng.
"Mục cô nương! Trước mặt là cây! Mau tránh ra!"
"Câm miệng!" Mục Thanh Thanh nghiến răng tăng tốc, lao thẳng đến cây ngô đồng.
Thấy không kịp đổi hướng, Tiêu Tử Khâm xoay người, ôm nàng ta vào lòng, đưa lưng về phía cây ngô đồng, hung hăng đâm tới.
Chớp mắt, thân cây như dòng nước, bao phủ lấy hai người.
Trước khi khuất bóng, Mục Thanh Thanh nghe thấy trên cây truyền đến tiếng thở dài tiếc nuối: "59... Hừ, lẽ ra phải đếm nhanh lên."
Thật là một kẻ điên...
Nàng ta ngã xuống thảm cỏ, ánh sao soi sáng giọt lệ trên gương mặt, tiếng nấc nghẹn ngào dần hóa thành tiếng khóc nức nở: "Tên điên, đúng là tên điên, hu hu... Tiêu Tử Khâm, Tiêu Tử Khâm, ta xin lỗi, Tang Nhược, xin lỗi muội... Ca ca, ca ca, muội xin lỗi, xin lỗi..."
Nàng ta chưa từng nghĩ linh mạch của mình là nhờ một nửa trái tim của Mặc Huyền... Càng không nghĩ tới linh mạch của hắn cũng như vậy. Hắn nuốt trái tim của ai, sẽ hủy hoại người đó, lúc bị moi tim hắn cũng đau đớn như vậy. Trách không được Linh Cô nói hắn sẽ hận nàng.
"Xin lỗi..." Nàng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe mất đi tiêu cự, thân thể mềm nhũn ngã vào vòng tay Tiêu Tử Khâm, bất tỉnh.