Tang Nhược ngẩng đầu, khuôn mặt ẩn hiện trong ánh nắng lúc sáng lúc tối sau lớp lụa trắng khiến người ta nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn rõ hàng mi dài ẩn hiện, giống như lông vũ nhuộm một màu mực nhạt.
Nhưng vị trí của đôi mắt lại giống như hòa làm một thể với lụa trắng, không thể hiện ra chút sắc thái nào.
Nàng có chút tiếc nuối, lập tức mới phản ứng lại hắn hỏi cái gì, lông mày trong nháy mắt nhăn thành chữ xuyên, trong giọng nói đều là kháng cự không muốn đề cập tới người này: "Đang yên đang lành nhắc tới hắn làm gì?"
Khóe môi Mặc Huyền hơi cong lên, lại hiện ra vài phần ngại ngùng: "Bởi vì thật sự là quá hiếu kỳ, muốn biết để cho A Nhược sợ hãi như vậy chính là vì danh hào Yêu Quân của hắn hay là vì cái gì khác."
Có lẽ là do Mặc Huyền tạo thành bóng ma quá sâu đậm đối với nàng, chỉ nghe thấy tên của hắn, Tang Nhược đã cảm thấy gió thổi đến mức khiến người ta run rẩy, nhưng trên người lại như có dao găm găm vào, khiến người ta sợ hãi.
"Bởi vì ta rất sợ đau." Tang Nhược kéo ống tay áo của Mặc Huyền di chuyển xuống dưới ánh mặt trời, vừa đi vừa nói: "Hôm qua dễ khóc như vậy cũng là vì trên người đau quá, ta là một người bị kim đâm cũng sẽ đau đến khóc, cho nên so với chết đi sạch sẽ lưu loát, ta càng sợ sống lại phải chịu đau đớn ngày ngày cạo xương cắn thịt, Mặc Huyền lại hết lần này tới lần khác muốn ta sống như vậy, ngươi nói ta có thể không sợ hắn sao?"
Quả nhiên, nàng biết phong hôn thư kia của hắn đã an bài kết cục gì cho nàng.
"Nhưng tại sao hắn phải đối xử với ngươi như vậy? Ngươi biết nguyên nhân sao?"
"Đương nhiên biết." Tang Nhược xoay người đưa tay lay lay bụi cỏ, vẫn chưa nhìn Mặc Huyền: "Ta lúc trước làm sai chút chuyện, chọc tới hắn, hắn muốn trả thù ta."
Lưỡi đao vô hình như hình với bóng treo trên cổ nàng, lặng lẽ rơi xuống nửa tấc.
"Chỉ có thế thôi sao?"
"Chỉ bấy nhiêu thôi." Tang Nhược đột nhiên ngồi xuống, tay cầm hoa dại chất chồng trong ngực, vê lên một vòng hoa trên tay, thuận miệng nói: "Nếu nói tiếp, chính là những chuyện mà toàn bộ Bắc Uyên đều biết, ví dụ như khi còn nhỏ, hắn nhiều lần bị giam cầm ở nhiều tông môn khác nhau, sau khi trưởng thành trở về Yêu giới giết Thập đại Yêu Vương, thành vị Đế Quân thống nhất Yêu tộc đầu tiên trong ngàn vạn năm qua, một đầu tóc trắng cùng hai con mắt xanh vàng lại càng khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê hắn..."
Những lời nàng nhắc tới quả thật đều là chuyện người người Bắc Uyên đều biết, Mặc Huyền không kiên nhẫn nghe những lời này: "Ngoại trừ những thứ này, ngươi thật sự không biết những thứ khác?"
Ví dụ như vì sao hắn lại thô bạo, vì sao lại giết thập đại Yêu Vương...
"Cái này đẹp không?"
Tang Nhược như hiến dâng vật quý giơ lên thứ giống vòng hoa trong tay cho Mặc Huyền, thái dương Mặc Huyền giật giật, đè ép thanh âm gọi một câu: "Tang Nhược."
Gió thổi lay mái tóc dài của hắn, trong mái tóc đen xen lẫn hai sợi dây lụa trắng thật dài.
"À." Tang Nhược vỗ trán, vẻ bối rối lộ rõ trên mặt: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý chọc vào vết sẹo của ngươi."
"Được rồi, không có gì đáng ngại." Ngón tay Mặc Huyền khẽ nhúc nhích, thổi bay toàn bộ những hoa cỏ khiến nàng phân tâm trong ngực, đang muốn hỏi lại, Tang Nhược che chở đai hoa đã bện xong đứng lên, lúc đi đến trước mặt hắn hơi đệm chân, nâng cao vóc dáng của mình lên một chút.
Nàng cách quá gần, Mặc Huyền theo bản năng lui về phía sau hai bước, rồi lại bị nàng nắm lấy cánh tay kéo trở về, còn kèm theo một câu giống như dỗ trẻ con: "Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn."
Hắn thuận thế hỏi: "Vậy chuyện Mặc Huyền..."
"Chuyện Mặc Huyền ngươi không cần phải xen vào." Tang Nhược nhón mũi chân, hai tay nắm lấy vong hoa được bện thành từ các loại hoa dại, vòng ra sau tai hắn, vừa nhẹ nhàng gảy gảy hoa điều chỉnh vị trí, vừa an ủi: "Không cần hỏi hắn rốt cuộc đáng sợ chỗ nào nữa, bởi vì mặc kệ hắn đáng sợ như thế nào, ta và sư huynh đều sẽ bảo vệ ngươi, tuy rằng ta không còn trí nhớ có chút liên quan tới linh lực vận chuyển, nhưng sư huynh của ta rất lợi hại!"
Thì ra nàng cho rằng hắn hỏi những cái kia là bởi vì sợ hãi.
Mặc Huyền không phản bác, cũng không giải thích.
Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ được chiếu sáng vàng óng ánh, làn da mịn màng như mỡ đông lóe lên ánh sáng nhạt. Xuyên qua đôi mắt trong veo của nàng, có thể nhìn thấy lụa trắng che mắt của nàng đã bị dải hoa che khuất hoàn toàn, như là hắn đang dùng những bông hoa dại này che khuất đôi mắt không thể nhìn người của mình.
Hắn hít thở chậm lại, lụa trắng và hoa cỏ trở nên trong suốt, lộ ra đầu ngón tay trắng nõn hồng hồng của thiếu nữ ở trước mắt hắn gõ loạn lên, ngẫu nhiên đụng tới lông mi, đáy lòng hắn cũng không hiểu sao run lên theo.
Tang Nhược cong mắt, trong nụ cười toàn là vẻ hài lòng và thưởng thức, nàng giả vờ e lệ che hai má, cười như chuông bạc: "Bây giờ ánh mắt của ngươi cũng rất đẹp."
Có gió thổi qua, lưỡi đao do linh lực biến thành rơi thẳng xuống cổ nàng, trong giây lát đã hóa thành từng điểm kim quang rơi đầy đất.
Chỉ có một sợi tóc đen bị gió thổi sang bàn tay trắng như ngọc, Mặc Huyền cuộn ngón tay lại, trên ngón trỏ lóe lên một vòng hồng tuyến, sau đó toàn bộ vệt đỏ trên tóc đen đều biến mất.
Mặc Huyền mím môi, lần đầu thu lại nụ cười ôn nhuận kia, không chút biểu lộ nói: "Ta cũng rất lợi hại."